Trời âm u, như sắp có mưa.
Khi thân thể đã khá hơn đôi chút, Phù Huỳnh lặng lẽ đến y quán Bùi gia.
Tiêu Linh đang dưỡng thương tại đây.
Từ khi chuyện xảy ra đến nay đã hai ngày, đây là lần đầu tiên Phù Huỳnh đến thăm nàng. Thương thế của nàng rất nặng, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại hoàn toàn.
Phù Huỳnh khẽ khàng ngồi xuống bên giường, sợ làm kinh động đến người đang mê man. Ánh mắt nhìn nàng cũng cẩn trọng, dè dặt như sợ ánh nhìn quá sâu cũng khiến đối phương đau thêm một phần. Sau đó, nàng nhẹ nhàng gỡ áo trước ngực Tiêu Linh để kiểm tra vết thương.
Những vết sẹo trên ngực nàng chằng chịt xen kẽ, khiến lòng Phù Huỳnh nhói lên xót xa, đồng thời lại xen lẫn chút kiêu hãnh thầm kín.
Kiếp trước, Tiêu Tiêu từng ôm mộng làm đại hiệp trượng nghĩa hành hiệp, chỉ tiếc cả đời bị giam chân ở Thiên Minh Xuyên, chẳng bao giờ chạm được mộng tưởng.
Nhưng nay…
Dựa lưng vào Thái Hoa, nàng đã trở thành sư tỷ được muôn người kính ngưỡng, những vết thương này chính là minh chứng cho bao khổ luyện, hy sinh.
Phù Huỳnh cẩn thận vén lớp băng vải lên, máu đọng thành từng lỗ trống rợn người, cơn đau có thể thấy bằng mắt thường.
Trong lòng đầy áy náy, nàng nhẹ nhàng lau rửa và bôi thuốc cho Tiêu Linh. Có lẽ đau đớn lắm, nên ngay cả trong giấc mộng, nàng ấy cũng nhíu chặt chân mày, miệng lẩm bẩm gọi nước uống.
Thuốc mà Tiêu Linh đang dùng có thành phần là Thiên Tùng Ngọc, cần kiêng nước.
Nhìn đôi môi khô nứt của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-chet-tham-da-trong-sinh/2857245/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.