Hai người kia ôm nhau chặt đến không còn khe hở. Ninh Tùy Uyên nhìn rõ vòng eo thon mảnh dưới lớp áo mỏng của nàng đã bị hắn hoàn toàn chiếm giữ, thân mật không rời, tựa như một đôi thần tiên quyến luyến.
Dĩ nhiên, Ninh Tùy Uyên cũng không bỏ qua ánh mắt của hắn. Khác hẳn vẻ lạnh lùng, cao ngạo thường ngày, ánh mắt kia tràn đầy khiêu khích và ác ý, xấu xí, đáng ghét, chẳng khác gì một con chó dữ đang cố bảo vệ miếng ăn của mình.
Rõ ràng biết hắn đang cố ý diễn trò cho mình xem, rõ ràng biết đây chỉ là thủ đoạn hèn hạ không thể lộ ra ánh sáng, vậy mà Ninh Tùy Uyên vẫn không cách nào tránh khỏi cạm bẫy.
Tim hắn như bị siết chặt, đau đớn âm ỉ mà khó chịu.
Hai tay giấu sau lưng từ lúc nào đã nắm chặt đến phát run, gương mặt lạnh lùng không gợn sóng, chẳng biết đã dõi mắt nhìn bao lâu, cho đến khi có người từ bên cạnh chạy vụt qua, giọng gọi cao vút “Sư tôn!”, mới phá vỡ được sự yên lặng đầy lệch lạc kia.
“Sư tôn! Người để đồ nhi tìm mãi đó.” Giọng nữ trong trẻo, nhẹ nhàng, từ xa vọng lại rồi gần sát bên tai.
Phù Huỳnh lúc này mới đẩy Hạ Quan Lan ra, quay đầu nhìn lại, vô cùng kinh ngạc: “Tiêu Linh?” Nàng không thể tin hỏi, “Ngươi đi đâu vậy?”
“Ta không cẩn thận đi nhầm sang phía bên kia núi.” Tiêu Linh bịa đại một lý do, rồi ánh mắt lo lắng nhìn người kia: “Sư tôn xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiêu Linh nhận ra sắc mặt tái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-chet-tham-da-trong-sinh/2857251/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.