Thư Thanh Thiển đi trước, Tề Dao nhìn theo bóng lưng của nàng với ánh mắt khó hiểu.
Cô thật sự không ngờ đối phương lại giúp mình. Rõ ràng nàng rất ghét mình mà? Tại sao lại giúp mình chứ?
Tề Dao chạy chậm hai bước để đuổi kịp, “Phùng Miêu Miêu, hôm nay cảm ơn cô.”
Thư Thanh Thiển vẫn bước đi thong thả, thờ ơ đáp, “Chuyện nhỏ mà thôi, cô không cần để tâm.”
Tề Dao mím môi, nhỏ giọng nói, “Dù sao thì, tôi vẫn muốn cảm ơn cô, hôm nay nhờ có cô mà...”
Thư Thanh Thiển dừng bước, nghiêng đầu nhìn Tề Dao, “Tôi nhớ là người đàn ông kia là bạn trai cũ của cô đúng không? Sao? Anh ta cứ quấy rầy cô à?”
“Không phải,” Tề Dao vội vàng phủ nhận, rồi nhận ra mình đã quá kích động, bèn hạ giọng, “Anh ta không phải bạn trai cũ của tôi, chúng tôi chưa từng hẹn hò.”
Thư Thanh Thiển tỏ vẻ không tin, nhàn nhạt đáp một tiếng.
Thấy Thư Thanh Thiển không tin, Tề Dao cắn môi, do dự một lúc rồi mới lên tiếng, “Thật ra, Từ Nham là người cùng quê với tôi, chúng tôi học cùng trường cấp ba. Hồi đó nhà tôi rất nghèo, cha mẹ ly hôn, mẹ tôi nói sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ không cho tôi đi học nữa mà bắt tôi đi làm. Lúc đó, Từ Nham biết chuyện nên đã cho gia đình tôi mượn hai vạn tệ, còn khuyên mẹ tôi giúp. Nhờ có anh ta mà tôi mới có thể lên thành phố học đại học.”
Thư Thanh Thiển không ngờ lại có một câu chuyện như vậy, không khỏi nhướn mày, tỏ ra hứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-co-benh-quan-tay-chu/2984988/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.