Rất nhanh, Phùng Chính Hạo nhận được cuộc gọi của Từ Nham, thông báo mọi việc đã xong xuôi, rồi thúc giục chú ta nhanh chóng chuyển tiền.
Phùng Chính Hạo nở nụ cười man rợ, chuyển số tiền một triệu còn lại cho đối phương.
Một triệu để mua mạng của Phùng Miêu Miêu, quá hời, chú ta thu được nhiều hơn thế nhiều.
Quả nhiên, hơn mười phút sau, chú ta lại nhận được cuộc gọi từ anh cả, nói Miêu Miêu gặp tai nạn giao thông vào sáng nay, bảo chú đến bệnh viện ngay.
Phùng Chính Hạo cười càng tươi rói, cố gắng điều chỉnh giọng nói cho nghe thật đau khổ, nói rằng mình sẽ đến ngay.
Đến bệnh viện, Phùng Chính Hạo nhỏ vài giọt thuốc nhỏ mắt, thay đổi vẻ mặt thành ra đau buồn, rồi đến bên ngoài phòng bệnh.
Cha Phùng ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, cau mày nhìn vào trong, mẹ Phùng cúi đầu, không thể nhìn rõ biểu cảm.
Thấy vậy, Phùng Chính Hạo òa khóc nức nở, “Miêu Miêu ơi, cô cháu gái ngoan của chú, sao con lại xui xẻo như vậy chứ?”
Cha Phùng liếc nhìn người em trai này một cái, lạnh lùng nói, “Chú đã đến rồi.”
Phùng Chính Hạo vội vàng an ủi, “Anh cả, chị dâu, hai người cũng đừng quá đau buồn, Miêu Miêu sẽ không sao đâu. Nếu có gì, để em chăm sóc cho hai người.”
Ánh mắt cha Phùng lộ rõ sự thất vọng, thở dài một hơi thật sâu, “Không cần đâu.”
Phùng Chính Hạo đang âm thầm vui mừng trong lòng, thì bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên sau lưng chú ta, “Cha mẹ, con vừa đi mua chút đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-co-benh-quan-tay-chu/2984989/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.