Lộ Dĩnh đứng ngoài, trái lo phải nghĩ, vẫn cảm thấy chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột. Đến tận bây giờ, cô vẫn còn đang trong trạng thái hoàn toàn bàng hoàng. Phải đến khi ra khỏi nhà hàng, cảm nhận làn gió lạnh buốt thổi vào mặt, đầu óc cô mới dần tỉnh táo lại.
Lộ Dĩnh không thể nào hiểu nổi tại sao Thư Thanh Thiển lại đột ngột đề nghị chia tay. Chẳng lẽ có chuyện gì khiến nàng phải làm như thế?
Ý nghĩ vừa nảy sinh trong lòng, Lộ Dĩnh lại bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra tối nay. Cô càng suy nghĩ càng thấy mọi chuyện có vẻ kỳ lạ, chắc chắn phải có ẩn tình gì đó.
Đúng lúc này, cô chợt nhớ ra vết thương trên tay Thanh Thiển, đó là vết thương mà nàng đã chịu để cứu mình. Nghĩ vậy, Lộ Dĩnh bèn đến hiệu thuốc gần đó.
Khi Thư Thanh Thiển và Từ Lị bước ra khỏi nhà hàng, Lộ Dĩnh cũng vừa mua thuốc xong. Thấy Thư Thanh Thiển chuẩn bị lên xe, cô tiến lại gần và gọi nhỏ: “Tần Chân.”
Thư Thanh Thiển và Từ Lị đang nói chuyện, bỗng nghe thấy giọng Lộ Dĩnh, cả người rùng mình, quay đầu lại nhìn Lộ Dĩnh với vẻ ngạc nhiên: “Tôi tưởng cậu đã đi rồi.”
Lộ Dĩnh không vui nói: “Đưa tay đây.”
Mặc dù không hiểu Lộ Dĩnh muốn làm gì, nhưng Thư Thanh Thiển vẫn ngoan ngoãn đưa tay ra.
Lộ Dĩnh nắm lấy lòng bàn tay của Thư Thanh Thiển, kiểm tra vết thương. May mắn là vết thương không lớn, chắc chắn sẽ nhanh lành. Thở phào nhẹ nhõm, cô bắt đầu sát trùng vết thương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-co-benh-quan-tay-chu/2985098/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.