Nhàn Vũ nhàm chán trải qua một ngày. Xem xét một đống dữ liệu gì đó. Bạch Miên cũng không có thể xâm nhập vào được.
Nó thấy lúc đầu quả nhiên nó bị cái dáng vẻ ngốc bạch ngọt của cô lừa đảo mà. Giờ cô chính là ác ma đội lốt người, suốt ngày đe dọa nó thôi.
Bảo bảo bị tổn thương nhưng bảo bảo không nói.
Nhàn Vũ nghe thấy liền nổi da gà bảo ngay một câu:
- Thần kinh. Ngươi mà là bảo bảo thì chắc ta thành người dịu dàng đối xử tốt với ngươi cả đời luôn.
Bạch Miên khó chịu, tức giận lại không làm gì được cô lại đành lui về không gian hệ thống khóc một mình trong góc phòng.
Nhàn Vũ thay y phục rườm rà của nữ hoàng thành một bộ quần áo nhẹ nhàng, dễ cử động.
Lần này cô dùng một con rối được làm tinh xảo hơn rồi dùng bùa sao chép dán lên. Cô lấy một sợi tóc, một giọt máu của mình để vào lá bùa.
Bỗng dưng con rối biến thành Nhàn Vũ thứ hai. Nhìn hai người giống hệt nhau không khác tí nào.Nhưng tính tình của con rối lại không thể nào giống nhau với một con người bình thường như Nhàn Vũ được.
Nhìn vào mắt con rối vô cùng vô hồn, không thể nhìn ra được gì trong đó. Đôi mắt sâu thăm thẳm đó, bất cứ ai nhìn vào cũng không thể thấy được thứ gì.
Xem xét lại một lượt thấy mọi việc đều xong xuôi. Nhàn Vũ sai con rối nằm lên giường còn mình thì dùng đoản kiếm thành ghế ngồi đi đến chỗ của đoàn sát thủ kia.
Nhìn xuống dưới, cả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-cong-luoc-truyen/1745094/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.