Khưu Mạn thích thú nhìn qua chậu than đỏ rực, cười nhạt với Song Song:
"- Có nên sử dụng nó?"
"- Dù cô có làm gì, tôi cũng sẽ không bao giờ yêu cô." - Mặc dù lòng sợ hãi nhưng Song Song vẫn cứng rắn đáp, cô một lòng tin rằng Ưu Lục sẽ đến cứu cô.
"- Ồ... vậy sao?"
Khưu Mạn nhếch môi cười, đưa tay xé toạc chiếc áo lót màu xanh của cô, tùy tiện vứt xuống đất. Cô giật mình, muốn đưa tay lên che nhưng tay đã bị trói lại, không thể làm gì được. Gắp một cục than đỏ lên, Khưu Mạn nhìn xuống ngực Song Song, ánh mắt đầy trào phúng:
"- Bộ ngực hấp dẫn này, nên có một dấu vết đặc biệt chứ nhỉ?"
Vừa dứt lời, Khưu Mạn liền đè than lên ngực trái của cô. Nóng quá, đau quá, rát quá. Thật đau. Thiện cảm ngày xưa của cô đối với Khưu Mạn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự khinh bỉ đến tột cùng. Song Song cắn môi cam chịu, cô lại nhớ đến anh, liệu anh có đến đây? Nước mắt cô rơi xuống, vừa hay chạm xuống chiếc nhẫn trên ngón tay. Chiếc nhẫn rất nhanh lóe lên một tia sáng xanh, cả cô lẫn Khưu Mạn đều không thấy được.
"- Rất đẹp." - Vết bỏng đỏ trên ngực cô làm Khưu Mạn vui vẻ cười, nhưng... nụ cười này chính là nụ cười của thiên thần nhuốm máu.
Ban đầu cô thấy Khưu Mạn rất thuần khiết, chưa bao giờ thể hiện dã tâm đối với cô, chỉ là lời nói giảo hoạt, thậm chí còn từng cứu cô thoát khỏi Thiết Lãnh. Hiện tại, tất cả những ấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-dai-sung/383101/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.