Đỗ Liên Tây lại đeo kính râm lên, sau khi nói lời xin lỗi, ánh mắt cô liền chuyển đi, cúi đầu đáp lại lời của cô gái kia, rồi vội vã quay người rời đi.
Hai cô gái trước khi đi, đều liếc nhìn Châu Mạt, ánh mắt đều mang vẻ cao ngạo, khinh miệt, như thể Châu Mạt là người chuyên đi va chạm xe vậy.
Châu Mạt vỗ vỗ tay áo, nheo mắt lại, cô buông mái tóc che mắt xuống, mái tóc hơi rối vì dài quá, gần như che khuất cả đôi mắt của cô. Ánh mắt của dì Châu cũng từ Đỗ Liên Tây, người vừa mới tỏa sáng, quay lại nhìn Châu Mạt.
Quả thật, một trời một vực. Dì Châu không nói gì thêm, chỉ đỡ Châu Mạt, khẽ hỏi: “Không sao chứ?”
“Không sao.” Châu Mạt lắc đầu, dì Châu nói: “Vậy chúng ta đi thôi, tài xế đang đợi ở ngoài.”
“Vâng.” Châu Mạt gật đầu, theo bước dì Châu đi xuống lầu, ngoài trời là chiếc xe ô tô màu đen, chính là chiếc xe hôm qua đã đến đón Châu Mạt. Chú Lâm vẫn im lặng như thường lệ, khi thấy họ đến, ông mở cửa xe, dì Châu và Châu Mạt cùng lên ghế sau.
Sau khi bệnh xong, cơ thể Châu Mạt vẫn còn hơi yếu, cô tựa vào lưng ghế.
Dì Châu nói vài câu ngắn với chú Lâm, rồi xe bắt đầu chuyển động, lao vào bóng tối. Kim Đô là một thành phố lớn, phát triển nhanh chóng.
Hầu như không có chỗ nào bị bỏ hoang, những tòa nhà cao tầng san sát nhau, nhưng Châu Mạt không tìm thấy một chút cảm giác quen thuộc nào ở nơi đây.
Bởi vì thành phố này là một thành phố không có thật.
Mỗi cây cỏ, mỗi ngôi nhà, đều là những gì được viết ra từ ngòi bút của tác giả.
Châu Mạt nghĩ, nếu cô muốn đứng vững trong thành phố này, chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng gì.
Rất nhanh, xe về đến biệt thự, hôm qua là đêm mưa bão, chẳng thể nhìn rõ diện mạo của biệt thự, giờ nhìn lại, quả thực nhà họ Tạ thật sự giàu có.
Biệt thự độc lập vớvới kiểu dáng Âu châu, nằm trong khu biệt thự sang trọng.
Khi vào cửa, còn suýt nữa va phải một chiếc xe quân sự, chắc hẳn những người sống ở đây đều là dòng dõi quý tộc.
Xe dừng lại trước cổng, trong nhà sáng đèn, Châu Mạt đi theo sau dì Châu, xuống xe, bước lên bậc thang, vào cửa, vừa vào đã gặp Tạ Xiễn, anh cầm một quyển sách, mặc áo sơ mi và quần dài đen, liếc qua một cách nhẹ nhàng, thấy Châu Mạt mặc đồGucci, tóc dài che gần hết mắt, anh nhìn xuống eo cô, quét mắt một vòng rồi lại quay đi.
Nhẹ nhàng, như một mũi tên lạnh lùng.
Eo của Châu Mạt vì bộ đồ này mà thắt lại rất chặt, đến nỗi một tay cũng có thể ôm trọn, nhưng nhìn lên trên, mái tóc che mất đôi mắt đã phá hỏng tất cả.
Dì Châu đặt túi quần áo xuống, hỏi Tạ Xiễn: “Cậu đã ăn cơm chưa?”
Tạ Xiễn ngồi xuống sofa, hai chân vắt chéo, nhẹ nhàng mở quyển sách, giọng nói trầm thấp: “Ăn rồi, không cần quan tâm đến tôi.”
“Vậy tôi nấu chút điểm tâm nhé.” Dì Châu nói xong liền xắn tay áo, đi về phía bếp.
Tiếng xe từ phía sau vang lên, chú Lâm đã lái xe đi, trong phòng khách chỉ còn lại Châu Mạt và Tạ Xiễn, một người đứng, một người ngồi.
Tạ Xiễn không có ý định để ý đến Châu Mạt, Châu Mạt bị mái tóc che mắt cảm thấy hơi khó chịu, cô bước tới, cầm lấy túi đồ đặt trên sofa, đứng dậy đi lên lầu, cũng không có ý định để ý đến Tạ Xiễn.
Cô đi ngang qua anh, bước lên bậc thang, bước chân rất nhẹ, nhưng vẫn có chút âm thanh.
Tay Tạ Xiễn lật sách hơi ngừng lại, dừng một chút khoảng hai ba giây, anh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn lên cầu thang, trên cầu thang, Châu Mạt đã cầm túi đồ, đi đến khúc quanh.
Tạ Xiễn quay đầu lại, tựa vào lưng ghế, tay đặt lên tay vịn, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ vào cằm.
Ánh mắt anh sâu thẳm.
Dì Châu vừa đánh trứng vừa bước ra, liếc nhìn lên cầu thang một cái, rồi quay lại nhìn Tạ Xiễn, ngập ngừng một chút rồi nói: “Châu Mạt hình như có gì đó khác lạ.”
“Trước đây ông chủ có nói cô ấy muốn đến đây để ở cùng cậu…”
Nhưng sau khi Châu Mạt đến đây, cô ấy lại có vẻ lạnh lùng, chẳng giống như đến để ở cùng Tạ Xiễn chút nào. Dì Châu nói xong, nhìn Tạ Xiễn.
Tạ Xiễn dùng ngón tay đẩy quyển sách, khẽ hừ một tiếng: “Muốn mà lại giả vờ không muốn.”
Dì Châu đáp: “Nhưng nhìn đâu cũng không giống vậy.”
Tạ Xiễn không lên tiếng, lười biếng tựa vào sofa, hai chân vắt chéo, vẻ mặt không muốn bàn về cô ấy.
Dì Châu không nói gì thêm, quay lại bếp, bà đã làm giúp việc cho nhà họ Tạ rất lâu rồi, chăm sóc ông chủ của nhà Tạ, sau khi bố mẹ Tạ Xiễn ra nước ngoài mở rộng sự nghiệp, ông cụ Tạ đã để bà chăm sóc Tạ Xiễn.
Vì luôn bên cạnh Tạ Xiễn, dì Châu hiểu rõ tình cảm của Châu Mạt dành cho anh, đó là một thứ tình cảm điên cuồng, cố chấp, đầy ám ảnh. Có lẽ từ nhỏ đã bị bố mẹ ảnh hưởng, cô bé đã sớm gửi gắm tình cảm của mình vào anh, cho rằng anh là của mình.
Cô thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến việc Tạ Xiễn có yêu mình không. Và khi Tạ Xiễn chuẩn bị ra nước ngoài cách đây năm năm, Châu Mạt hoàn toàn không hề trao đổi gì với Tạ Xiễn, mà trực tiếp tìm đến ông cụ Tạ, đề cập đến việc kết hộn. Dì Châu đã chứng kiến cảnh tượng này.
Bà thấy rõ ông cụ Tạ dùng cây gậy ép Tạ Xiễn phải cưới.
Chàng thiếu gia kiêu ngạo của nhà họ Tạ, suýt nữa đã làm loạn cả thị trấn Hạnh Lâm.
Bà dì Châu hiểu rõ nhất sự căm ghét mà Tạ Xiễn mang trong lòng.
Tiếng nước chảy, dì Châu rửa tay, trong lòng cảm thấy thương cho Tạ Xiễn.
Châu Mạt quay lại tầng bốn, nơi này rất yên tĩnh, so với sự ấm áp nhẹ nhàng của tầng hai và tầng ba, tầng bốn quá lạnh lẽo. Tuy nhiên, phòng khách có một máy lọc nước, vẫn còn mới. Châu Mạt cầm lấy cốc, rót một cốc nước nóng rồi vào phòng, trong phòng rất bừa bộn.
Đêm qua vì sự hỗn loạn mà cô phải vội vã đến đây, kết quả là bị bệnh ngay lập tức. Va li mang theo có mùi mốc, và cả phòng thì ẩm ướt.
Chẳng bao lâu nữa, có lẽ tường cũng sẽ bắt đầu bị ẩm mốc.
Châu Mạt uống một ngụm nước nóng, mở túi đồ vừa thay ra, bên trong là quần l.ót và đồ ngủ mà dì Châu đã đưa cho cô. Sau khi giặt xong cô phơi lên. Làm xong, cô mới quay lại phòng, nhìn vào chiếc va li, trong đó quần áo lộn xộn, màu sắc sặc sỡ. Sau khi ngâm nước, chúng còn có vẻ dính hơn.
Châu Mạt cúi xuống nhìn một lúc, nói thật thì những bộ quần áo trong va li này không thể dùng được nữa, dù đã giặt sạch sẽ, chắc chắn vẫn sẽ có mùi. Mà dù không có mùi, cô cũng không muốn dùng chúng.
Cô thích những bộ đồ đơn giản hơn, nhưng đống đồ này quá sặc sỡ, dù vậy, va li này lại chứa khá nhiều thứ, vứt đi thì rất tốn công, mà quan trọng là mua lại sẽ tốn tiền.
Vừa nghĩ vậy, trong đầu Châu Mạt chợt hiện lên ký ức của nguyên chủ trước, cô đứng dậy, đi đến cạnh giường, cầm lấy chiếc điện thoại tối qua quên sạc, mở lên, vào ứng dụng Alipay.
Thật kỳ lạ, phần mềm thanh toán trong cuốn sách này giống hệt với thế giới của cô.
Trong Alipay, có mười tám ngàn tệ.
Đây là số tiền mà mẹ của nguyên chủ trước đã đưa cho cô trước khi ra ngoài. Số tiền này thực sự rất ít, nhưng đủ để cô có thể chăm sóc bản thân một chút. Không cần mua những bộ đồ quá đẹp, chỉ cần bình thường thôi, rồi sửa sang lại một chút tóc tai, mua ít mỹ phẩm, như vậy là được.
Tiếp theo thứ cô phải đối mặt chính là vấn đề công việc.
Ngoài việc làm diễn viên, Châu Mạt không có kỹ năng nào khác.
Và chỉ có kỹ năng này mới có thể giúp cô sống tốt ở thế giới này. Hiện tại, đây là vấn đề nghiêm trọng nhất cô đang phải nghĩ cách giải quyết.
Ly hôn có thể ly hôn, nhưng trước tiên cô phải đứng lên, ổn định lại, khi đó nói chuyện ly hôn mới không quá thảm hại.
Châu Mạt ngồi xuống một lúc, nghĩ rất nhiều, sau đó cô đứng dậy, đóng va li lại.
Có một khoảnh khắc, cô định tiết kiệm tiền, thu xếp lại những bộ đồ này xem có thể mặc lại được không, nhưng cuối cùng, cô vẫn quyết tâm bỏ qua ý nghĩ đó, đẩy va li sang một bên.
Châu Mạt bắt đầu dọn dẹp bản thân, đầu tiên là tắm. Tắm xong, vừa ra ngoài thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vì không có áo ngủ để mặc, Châu Mạt chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Bên ngoài, dì Châu nhẹ nhàng gọi: “Châu Mạt, cô có ở đây không?”
Châu Mạt kéo lại chiếc khăn tắm, mở cửa, mỉm cười lễ phép: “Dì Châu, chào buổi tối.”
“Chào.” Dì Châu đáp lại, rồi đưa cho Châu Mạt mười mấy chiếc túi trong tay, nói: “Đây là quần áo hôm nay gửi tới nhà, vì ở bệnh viện nên chưa đưa cho cô.”
Mắt Châu Mạt sáng lên, cô nhận lấy và mỉm cười: “Cảm ơn dì Châu, dì vất vả rồi.”
“Không vất vả gì, trong đó có cả áo ngủ và đồ lót, cô xem thử có vừa không, không vừa thì mai bảo người ta đổi.” Dì Châu mặt không biểu cảm, cũng chẳng có phản ứng gì với sự lễ phép của Châu Mạt, chỉ làm theo công việc. Châu Mạt chỉ chú tâm vào đống đồ, không quan tâm đến vẻ mặt của dì Châu.
“Vậy cô nghỉ ngơi đi.”
“Vâng, cảm ơn dì Châu.”
Châu Mạt vẫn giữ thái độ lễ phép, đứng ở cửa nhìn dì Châu cho đến khi dì đi xuống cầu thang, rồi cô quay lại, đóng cửa và bắt đầu lật đống túi đồ.
Tất cả đều là đồ hiệu.
Thật kỳ lạ, những thương hiệu trong cuốn sách này gần như giống hệt với thế giới của cô trước đây.
Châu Mạt thở phào nhẹ nhõm, cô đã định hôm nay giặt bộ đồ mình đang mặc rồi mai tiếp tục mặc, rồi lên mạng tìm mua vài bộ đồ đẹp mà giá hợp lý, giờ thì mọi chuyện đã được giải quyết. Châu Mạt duỗi người, tìm một bộ đồ ngủ mặc vào. Sau đó, cô nằm lên giường và chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, chiếc va li ở góc phòng đã trải qua một ngày một đêm, bắt đầu phát ra mùi khó chịu. Châu Mạt thức dậy, từ đống đồ dì Châu gửi hôm qua, cô chọn một chiếc quần short đen, áo trắng, buộc tóc lên rồi cầm va li, bước ra ngoài.
Tuy nhiên, va li đã dính đầy nước nên rất nặng, Châu Mạt đi một chút đã thấy hơi mệt. Khi cô rẽ từ tầng ba xuống tầng hai, tay cô bị trượt khiến chiếc va li lăn xuống, va đập vào cầu thang, tạo ra một vết ẩm ướt trên sàn. Châu Mạt giật mình, vội vàng bước nhanh hơn.
Ngay lúc đó, chiếc va li lao thẳng vào chân của một người đàn ông đang đi lên từ tầng một.
Tạ Xiễn mặc bộ đồ thể thao màu đen, mồ hôi lăn dài từ trán xuống thái dương rồi chảy xuống cằm. Anh nhìn Châu Mạt bằng ánh mắt lạnh lùng.
Châu Mạt dừng lại, cúi đầu nhìn một lúc, xem chiếc va li có đập vào chân anh không.
Châu Mạt nhìn va li, Tạ Xiễn nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên bộ đồ của cô. Châu Mạt buộc tóc cao, để lộ cái bụng nhỏ trắng nõn, chiếc quần đen khiến đôi chân cô trông dài và thon gọn. Cô ngẩng đầu lên, nói: “Xin lỗi.”
Tạ Xiễn liếc mắt lên, nhìn vào khuôn mặt cô, nhẹ nhàng nhấc chân lên, đẩy chiếc va li vào tường.
Tạ Xiễn giọng trầm thấp: “Định về à?”
Châu Mạt: “Không, đâu có.”
Tạ Xiễn cười lạnh một tiếng: “Ừ, làm sao em nỡ về chứ.”
Châu Mạt: “…” Có gì mà không nỡ.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.