Với thế giới này, Weibo vẫn giống như trước đây, nơi có thể thu thập rất nhiều thông tin. Sau khi đăng ký một tài khoản, Châu Mạt thi thoảng cũng lướt Weibo, xem các tin tức và tin đồn.
Đỗ Liên Tây xuất hiện khá nhiều trên đó. Cô ta có một công ty quản lý rất tốt, hình tượng được xây dựng hoàn hảo. Cô tốt nghiệp từ Học viện Điện ảnh Kim Đô, sau đó trực tiếp tham gia một bộ phim về tranh giành quyền lực, vai nữ chính, là công chúa vừa mạnh mẽ lại dịu dàng, cuối cùng giúp phu quân thực hiện đại nghiệp, từ đó cô nổi danh khắp nơi.
Bộ phim về quyền lực ấy đã trở thành bộ phim có tỷ suất người xem cao nhất năm đó, và Đỗ Liên Tây đã lên ngôi tại thời điểm ấy. Những người hâm mộ yêu thích vai diễn của cô bắt đầu theo dõi cô, sau đó, một bộ ảnh Đỗ Liên Tây mặc sườn xám cổ điển, chụp cho tạp chí về thời kỳ Dân Quốc, được công bố và thu hút sự chú ý.
Sườn xám càng tôn lên khí chất của cô, vóc dáng cân đối, nhưng lại có nét quý phái. Nó khiến cô chiếm sóng hot search trong suốt một tuần, khiến cô càng nổi tiếng hơn. Sau đó, gia đình của Đỗ Liên Tây cũng bị “khui” ra, cô là con gái của một trong năm gia đình quyền lực nhất Kim Đô, thực sự là một tiểu thư danh giá.
Con người ta thường sẽ theo đuổi những điều đẹp đẽ.
Danh tiếng của Đỗ Liên Tây như một tiểu thư quý tộc cũng giúp cô nhận được rất nhiều sự yêu mến, dù có quen biết gia đình Đỗ ở Kim Đô hay không, nhưng fan hâm mộ vẫn cứ hô hào rằng cô là một tiểu thư, là một quý cô đáng để theo đuổi.
Sự kiện liên quan đến Đỗ Liên Tây và Tạ Xiễn trên Weibo cũng làm dư luận dậy sóng.
Người chụp ảnh rất biết cách bắt khoảnh khắc, khi Tạ Xiễn ôm lấy eo Đỗ Liên Tây, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, khoảnh khắc ấy đã được ghi lại.
Tạ Xiễn cao ráo với ngoại hình lạnh lùng. Anh như một vị vua, tạo ra những làn sóng lớn trên Weibo. Các fan của Đỗ Liên Tây ngay lập tức xác định rằng chỉ có anh mới xứng với cô, anh quá đẹp trai, hình ảnh anh ôm eo thần tượng của họ trông thật bắt mắt.
Sau đó khi sự kiện kết thúc, các fan lập ra một hội nhóm đặc biệt.
Tuy nhiên, họ vẫn chưa tìm ra thông tin về gia đình của Tạ Xiễn, nên họ chỉ gọi anh là “Anh ấy”.
Theo như hiểu biết của Châu Mạt về cuốn tiểu thuyết này, gia tộc của Tạ Xiễn còn mạnh hơn cả năm đại gia tộc còn lại của Kim Đô.
Vì thế, cuộc hôn nhân của nhân vật chính trong câu chuyện này thực sự là một sự ép buộc.
Châu Mạt theo dõi những cập nhật trong hội nhóm của Tạ Xiễn và Đỗ Liên Tây.
Thỉnh thoảng, cô lại vào đó xem có fan nào cập nhật tin tức mới không. Tuy nhiên hôm nay, tin tức về việc Đỗ Liên Tây đến khu vực vàng để gặp Tạ Xiễn lại không bị phát tán.
Châu Mạt thầm nghĩ.
“Thật tiếc.”
Ngày hôm sau, Châu Mạt bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô xoay người, lướt qua nhìn màn hình, vò tóc rồi chuẩn bị ngồi dậy. Điện thoại cố định trong nhà cũng vang lên, cô dừng lại, tiến đến, cầm lên.
Giọng dì Châu vang lên qua điện thoại: “Cô Châu, hôm nay lão gia sẽ đến.”
“Vâng, tôi biết rồi.” Châu Mạt lập tức đáp lại, dì Châu ở đầu dây bên kia khẽ ừ một tiếng rồi cúp máy.
Châu Mạt ngồi khoanh chân trên giường, cảm thấy hôm nay giọng dì Châu có vẻ dịu dàng hơn thường lệ.
Có phải chỉ là ảo giác không?
Cô ngồi trên giường một lúc, hồi phục tinh thần rồi xuống giường vào phòng tắm. Rửa mặt, thay quần áo, cô chọn một chiếc quần jeans và áo crop top, để lộ ra thân hình trẻ trung, năng động. Cô đi xuống tầng một trong khi vẫn ngáp dài.
Vừa ngáp, nước mắt ở khóe mắt cô hơi ướt, đứng ở đầu cầu thang, cô đưa tay dụi mắt như một đứa trẻ. Sau một lúc, Châu Mạt bỏ tay ra, và ánh mắt của cô vô tình gặp phải đôi mắt hẹp dài của Tạ Xiễn. Anh ngồi trên sofa, vẻ mặt lạnh lùng, chân bắt chéo, một tờ báo đặt trên đùi.
Sự lười biếng trên mặt Châu Mạt lập tức biến mất. Cô khẽ bĩu môi, quay người đi về phía phòng ăn.
“Chào buổi sáng, dì Châu.”
“Chào buổi sáng.”
Tạ Xiễn cúi mắt, nhìn vào dòng chữ trên tờ báo. Nghe tiếng của người phụ nữ, ngón tay dài mảnh của anh lật qua tờ giấy, rồi dừng lại một lúc.
Trong đầu anh hiện lên hình ảnh người phụ nữ đang dụi mắt, đứng ở cửa cầu thang với vẻ mơ màng. Một giây sau, anh gập tờ báo lại, đứng dậy rồi đi ra ngoài.
Bữa sáng hôm nay phong phú hơn hôm qua, còn có bánh bí ngô mà Châu Mạt thích ăn, cô đã gắp thêm vài miếng. Dì Châu quay lại nhìn thấy, lặng lẽ nhìn bánh bí ngô thêm vài lần.
Châu Mạt lấy khăn giấy lau miệng rồi hỏi dì Châu: “Chú Lâm thế nào rồi ạ?”
“Đang nghỉ ngơi.” Dì Châu mím môi đáp, ánh mắt có chút mơ hồ.
“Không sao là tốt rồi.” Châu Mạt cười, đứng dậy, rồi chợt dừng lại, cô bỗng hỏi: “Vậy hôm nay ai lái xe đi đón ông nội vậy dì?”
Dì Châu bừng tỉnh, nhìn Châu Mạt.
Ánh mắt ấy dường như muốn nói, “Cô ngốc à?”
Châu Mạt cười gượng.
À.
Tạ Xiễn à.
Vừa nghĩ vậy, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng còi xe, chỉ một thoáng.
Dì Châu bỏ muỗng xuống, gọi: “Cô Châu.”
“Vâng.” Châu Mạt cũng nghe thấy, không tình nguyện quay người đi ra cửa, chiếc Mercedes đen dừng lại trước cổng, cửa sổ mở, Tạ Xiễn chỉ nhẹ vào vô lăng, đôi mắt hẹp dài lướt qua cô.
Ánh mắt anh không có chút cảm xúc nào.
Châu Mạt liếc anh một cái rồi nhanh chóng xuống bậc thang, kéo cửa sau và ngồi vào.
Đóng cửa thật mạnh.
Tạ Xiễn nhếch môi, anh híp mắt nhìn qua ghế sau, tóc của Châu Mạt hơi rối, cô vừa ngồi thẳng lưng lên, lộ ra một phần eo trắng mịn.
Ánh mắt anh dừng lại ở eo cô vài giây, khẽ nghiến răng, dời mắt đi chỗ khác.
Chiếc Mercedes đen lập tức lăn bánh.
Với tốc độ này, Châu Mạt suýt chút nữa ngã về phía trước. Cô vội vàng chống tay vào ghế trước, tóc vốn định buộc lại giờ lại tung xoã.
Châu Mạt không nhịn được lầm bầm: “Không thể lái xe chậm chút được à?”
Tạ Xiễn nắm chặt vô lăng, tay hơi siết lại, anh cười lạnh một tiếng.
Xe vẫn lao đi nhanh như vậy.
Hoàn toàn không có ý định giảm tốc.
Châu Mạt: “…”
Suýt nữa thì quên, anh là đại ca, anh giỏi nhất rồi.
Biệt thự cách ga tàu cao tốc khá xa, phải nói là biệt thự Tạ Xiễn đang ở, đều cách xa mọi nơi. Biệt thự quá hẻo lánh, đi đến ga tàu cao tốc ít nhất cũng phải mất hai tiếng đồng hồ, xe mới đi được một đoạn thì điện thoại của ông nội Tạ gọi đến.
Cuộc gọi được kết nối qua bluetooth của xe Tạ Xiễn, giọng trầm thấp của anh vang lên trong xe: “Đang trên đường.”
Ông Tạ nghe vậy, hỏi: “Mạt Mạt có đi cùng không?”
Tạ Xiễn nhìn vào gương chiếu hậu, Châu Mạt cũng liếc anh từ gương, hai người như kẻ thù, nhìn nhau một cái.
Tạ Xiễn chuẩn bị trả lời.
Châu Mạt lại ngọt ngào gọi: “Ông nội, con đang đi đây, ông còn bao lâu nữa thì tới ạ?”
Ông Tạ cười: “Sắp rồi, con đã ăn sáng chưa?”
“Rồi ạ, ăn sáng xong con mới xuất phát, hôm nay dì Châu làm bánh bí ngô, ngon lắm.” Châu Mạt là một diễn viên, làm nũng là chuyện dễ dàng, cộng với giọng điệu ngọt ngào của nguyên chủ, nghe thật quyến rũ.
Ông Tạ hơi ngạc nhiên: “Mạt Mạt giờ thích ăn bánh bí ngô à?”
Châu Mạt: “Vâng.”
Cô chớp mắt, nghĩ thầm, ơ, nguyên chủ không ăn bánh bí ngô sao? Bánh bí ngô ngon thế này mà.
Chớp mắt có chút tinh nghịch.
Tạ Xiễn quay vô lăng, nghe người phụ nữ phía sau làm nũng, nghe ông cụ Tạ bị cô làm nũng đến mức không nỡ cúp máy.
Anh liếm môi. Híp mắt, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng.
Đến ga tàu cao tốc đã gần mười giờ rưỡi. Ánh mặt trời rất gay gắt, chiếu rọi lên ga tàu hình vòng cung, khu vực bãi đỗ xe gần sân ga, chiếc Mercedes đen lái vào, tìm một chỗ đỗ rồi dừng lại.
Ông nội Tạ vẫn chưa đến.
Không ai mở cửa xe. Châu Mạt dựa vào ghế sau, mân mê đồ vật, trong xe tĩnh lặng, hai người cũng không có ý định trò chuyện với nhau.
Lúc này.
Điện thoại của Châu Mạt vang lên.
Cuộc gọi là từ mẹ của nguyên chủ, bà Trần Tố Duyên. Châu Mạt nhìn vào màn hình, đầu hơi đau, một lúc sau cô mới nhận cuộc gọi.
Ở đầu dây bên kia, một giọng nói có phần yếu ớt vang lên: “Mạt Mạt.”
“Mẹ…” Khi gọi mẹ, Châu Mạt nhớ đến bố mẹ mình, họ qua đời sớm, từ khi cô còn chưa nổi tiếng thì họ đã mất trong một vụ tai nạn giao thông.
Lời gọi “mẹ” này nghẹn lại trong lòng.
Những vai diễn mà cô từng đóng không tính.
Châu Mạt bất chợt cảm thấy có chút tủi thân, khóe mắt hơi ươn ướt.
Trần Tố Duyên nghe vậy, cười nhẹ: “Ông nội đã đến chưa?”
Châu Mạt cúi đầu, giọng có chút nghẹn ngào: “Chưa ạ, nhưng cũng sắp rồi, bọn con đang ở ga tàu cao tốc, sao ông lại đi tàu cao tốc vậy?”
Với thân phận của ông Tạ, bình thường chắc hẳn phải đi máy bay, hoặc có xe đưa ông đi.
“Ông nói muốn thử công nghệ mới, đi từ thị trấn Hạnh Lâm chỉ mất hơn hai tiếng thôi, nhanh lắm.” Trần Tố Duyên có chút dừng lại, cơ thể bà vốn yếu, tất cả tiền bạc đều do gia đình Tạ lo liệu.
Châu Mạt ‘vâng’ một tiếng.
Trần Tố Duyên chần chừ một chút, rồi hỏi: “Thiếu gia có khỏe không?”
Châu Mạt vô thức ngước đầu lên, nhìn về phía người đàn ông ngồi ghế lái, anh tựa vào cửa sổ, t một tay vẫn nắm vô lăng, có vẻ như anh đang xử lý công việc.
Châu Mạt khẽ hừ một tiếng, cười nói: “Khoẻ, khoẻ lắm ạ.”
Trần Tố Duyên nghe vậy lại dừng lại một chút, rồi hỏi tiếp: “Cậu ấy có làm khó con không?”
Châu Mạt: …
Cũng có thể coi là có, nhưng cô không thể trả lời như vậy, chỉ đành nói: “Không ạ, anh ấy đối xử tốt với con lắm.”
Nghe thật giả tạo.
Trần Tố Duyên ở đầu dây bên kia im lặng .
Tin tức Tạ Xiễn lên báo với một người phụ nữ đẹp khác đã sớm lan truyền khắp thị trấn Hạnh Lâm. Người phụ nữ đó cũng có gia thế, và tin tức ấy đã truyền đi khắp nơi. Rất nhiều người ở thị trấn Hạnh Lâm đã cười cợt Trần Tố Duyên, bảo rằng con gái bà sớm muộn cũng sẽ bị bỏ rơi.
Trần Tố Duyên nghĩ đến đây, lòng bà cảm thấy đau xót.
Bỗng dưng, bà nói: “Mạt Mạt, cuộc hôn nhân này… chúng ta không xứng đâu, ly hôn nhé, được không?”
Bà vốn hay dừng lại khi nói, mỗi khi có cảm xúc thay đổi, lời nói lại càng khó khăn hơn. Châu Mạt nghe vậy, còn nghe thấy tiếng nức nở trong giọng nói của bà. Mẹ của nguyên chủ thật sự lo lắng cho cô, khi nguyên chủ muốn kết hôn, Trần Tố Duyên đã khuyên ngăn rất nhiều lần.
Vì cậu thiếu gia kiêu ngạo này.
Khi biết Châu Mạt là vợ được hứa gả cho anh từ nhỏ, Tạ Xiễn đã không còn ăn những món Trần Tố Duyên làm nữa.
Châu Mạt cảm thấy khó chịu vì tiếng khóc của Trần Tố Duyên, cô vốn đã hơi tủi thân. Cô vội vàng nói: “Mẹ đừng khóc mà, mẹ…”
Đừng khóc.
Cảm xúc trong cơ thể nguyên chủ bỗng nhiên trào dâng, Châu Mạt không kìm nổi mà rơi nước mắt, giọng nói mềm mại, ngọt ngào: “Đừng khóc nữa mà, con biết là không xứng, cũng chỉ là ly hôn thôi mà, con sẽ đi nói với ông nội, làm thủ tục ly hôn.”
Chết tiệt.
Không thể kiểm soát.
Châu Mạt ngẩng đầu lên, định dùng mu bàn tay lau nước mắt. Nhưng lại vô tình nhìn thấy trong gương chiếu hậu là ánh mắt hẹp dài của Tạ Xiễn, anh im lặng nhìn cô khóc.
Nhìn những giọt nước mắt lăn xuống gò má cô, đôi mắt cô ướt đẫm.
Thấy vậy.
Cô cắn chặt môi dưới.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.