Lúc này nếu Châu Mạt lên tiếng, chẳng khác nào tự mình nhận là kẻ ngốc, một kẻ ngốc thực sự. Cô không trả lời câu hỏi của Tạ Xiễn, chỉ nắm lấy tay ông nội Tạ, nhẹ nhàng nói: “Ông ơi, ông đừng lo. Đây là một người bạn học rất thân với con, chính cô ấy giới thiệu…”
Ông nội Tạ nhìn thấy những tia lặng lẽ trong ánh mắt giữa Châu Mạt và Tạ Xiễn, trong lòng có chút kinh ngạc vì sự thay đổi của cô. Cô không còn giống như trước kia, mỗi lần nhìn thấy Tạ Xiễn là đôi mắt sáng rực, tim đập loạn nhịp, cả tâm trí chỉ có mỗi mình anh, thậm chí đôi lúc ông, người ông thân yêu, cũng bị cô đặt sau Tạ Xiễn.
Châu Mạt… đã khác rồi.
Ông nội thu ánh mắt đang dõi theo Tạ Xiễn lại, chuyển sang nhìn Châu Mạt, trầm giọng nói: “Vẫn nên để Tạ Xiễn xem giúp con một chút. Dù sao Kim Đô cũng không phải nơi đơn giản, đúng không? Còn nữa…”
Nói đến đây, ông chợt nhớ đến người phụ nữ họ Đỗ kia, hình như cũng thuộc dòng dõi trâm anh thế phiệt, và cũng đang hoạt động trong giới giải trí? Là diễn viên thì phải?
Vẻ mặt ông cụ khẽ thay đổi.
Tạ Xiễn và người phụ nữ đó… quan hệ rất tốt sao?
Châu Mạt… có phải là vì chuyện này, nên mới muốn trở thành diễn viên?
“Ông ơi?” Châu Mạt nghiêng đầu nhìn ông cụ, giọng nhẹ nhàng gọi.
Ông nội bình tĩnh lại, đưa tay xoa đầu cô: “Đứa ngốc này…”
“Dạ?” Châu Mạt chớp mắt.
Ông à, sao ông lại nói nửa chừng như vậy chứ?
–
Hôm nay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-hang-ngay-cau-ly-hon/2752086/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.