Cô muốn dọn ra ngoài…
Tạ Xiễn đang xắn tay áo thì chợt khựng lại, tay thả xuống, người hơi nghiêng dựa vào khung cửa.
“Dọn ra ngoài?” – Anh mắt anh khóa chặt vào Châu Mạt, lạnh lùng mà sắc bén. May mà Châu Mạt từng trải, cô đối diện với ánh nhìn ấy một cách điềm tĩnh.
Ông nội Tạ cau mày, liếc sang cô gái đang ngồi bên cạnh.
Cũng chẳng trách cô bé muốn từ bỏ tình cảm với Tạ Xiễn. Còn chưa ly hôn mà chồng mình đã tỏ ra như vậy, ai mà không sợ chứ?
Ông nội Tạ lên tiếng, giọng mang theo phần nghiêm nghị: “Con có ý kiến gì không?”
Dù hỏi vậy nhưng ông cũng chẳng thật sự định nghe theo ý kiến của Tạ Xiễn…
Tạ Xiễn vẫn nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngồi rất vững vàng kia. Trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh năm năm trước, lúc bị ép buộc ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn…
Cô gái ấy mặc một bộ đồ màu nâu, tóc buông xõa che trán, che cả ánh mắt, khi nhìn vào giấy đăng ký kết hôn lại cười rạng rỡ đến lạ…
Thậm chí còn vươn tay muốn ôm lấy cánh tay anh, nép sát vào vai anh.
Ánh mắt đầy toan tính của cô lúc đó, suốt đời anh không quên được.
Khi ánh nhìn của Tạ Xiễn như sắp xé toạc cổ họng Châu Mạt, cô cũng bắt đầu cảm thấy khó mà ngồi yên.
Tạ Xiễn khẽ nhếch môi, cười nhạt: “Không có ý kiến. Muốn đi thì đi.”
Dứt lời, anh xoay người bước ra phòng khách, rút một điếu thuốc từ trên bàn trà, châm lửa, lạnh nhạt nói: “Để con bảo trợ lý đi cùng hai người, con không rảnh đến vậy.”
Ông nội Tạ liền nói: “Con phải đi cùng. Dù gì ông cũng đã lặn lội đến tận Kim Đô.”
Chân mày Tạ Xiễn nhíu lại vì phiền.
Nhưng không đáp lời, anh ngậm điếu thuốc rồi quay người lên lầu.
Trước khi rời đi, đôi mắt dài hẹp của anh lại một lần nữa lướt qua khuôn mặt Châu Mạt.
Cô vô thức đưa tay lên gãi nhẹ cổ.
Ánh mắt anh dừng lại theo từng chuyển động của ngón tay cô, nhìn chiếc cổ trắng ngần mảnh mai kia, ánh mắt Tạ Xiễn hơi nheo lại, rồi anh quay người đi lên lầu.
Tiếng bước chân dần khuất sau cầu thang, cùng lúc đó, áp lực trong không khí cũng tan biến.
Châu Mạt khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ông nội Tạ vỗ nhẹ tay cô, ông đã gần sáu mươi lăm tuổi, từng dẫn dắt biết bao quân lính, trải qua đủ thứ gian nan.
Tạ Xiễn là niềm tự hào của ông.
Anh mang trong mình bóng dáng của ông…
Cũng có cả khí chất của bố mình…
Thừa hưởng hai dòng máu ưu tú, Tạ Xiễn chỉ có thể xuất sắc hơn.
Ông đã dần thu lại tính tình nóng nảy, đôi lúc cũng chợt nghĩ: nếu anh kế thừa di sản của ông, biết đâu lại làm tốt hơn cả ông trước kia.
Châu Mạt ngập ngừng: “Ông ơi, thật ra… không cần đâu ạ…”
“Phải cần. Con đến Kim Đô, nó phải chăm sóc con. Hai đứa vẫn còn là vợ chồng, còn chưa có giấy ly hôn trong tay thì nó còn phải có trách nhiệm.” Ông nội Tạ ngắt lời cô, giọng quả quyết, “Hơn nữa, hai đứa là thanh mai trúc mã còn gì…”
Châu Mạt gật đầu: “Vâng ạ…”
Gì cũng được, chỉ cần sớm ly hôn thành công.
Sau khi ba người anh rời đi, trong nhà lập tức yên ắng hẳn. Bữa trưa chỉ còn lại ba người dùng cơm. Khi dì Châu bưng thức ăn lên bàn, khẽ liếc nhìn Châu Mạt một cái.
Châu Mạt cầm đũa, mỉm cười với bà.
Dì Châu nhẹ nhàng quay đi, lát sau quay lại, đặt đĩa bánh bí đỏ trước mặt Châu Mạt.
Ngày ấy chính Châu Mạt đã gọi xe cấp cứu giúp bà, đến giờ bà vẫn chưa từng nói lời cảm ơn… nhưng lại luôn dùng hành động để đáp lại.
Nếu là Châu Mạt trước kia, cô chỉ biết nhìn người bằng ánh mắt lạnh lùng. Nguyên chủ cũ của cơ thể này luôn mặc cảm, lại khao khát được ngẩng cao đầu. Sau khi kết hôn với Tạ Xiễn, cô ta cho rằng bản thân đã cao quý hơn hẳn những người như dì Châu.
Thậm chí… đôi khi còn có ý muốn khinh thường họ.
May thay, giờ đây dì Châu vẫn ở bên Tạ Xiễn, cùng đến Kim Đô.
Châu Mạt ngồi xuống cạnh ông Tạ, một lát sau Tạ Xiễn từ trên lầu bước xuống. Anh vừa tắm xong, khoác trên người bộ đồ ở nhà giản dị, cổ cao và thon lộ rõ, vài giọt nước còn vương nơi tóc mai.
Anh ngồi xuống cạnh ông Tạ…
Trên bàn ăn, ngoài bánh bí đỏ ra, món nào cũng là món ông Tạ yêu thích. Ông liếc nhìn Tạ Xiễn, thấy trên lông mày anh vẫn còn đọng lại vài giọt nước.
Ông hỏi: “Tắm rồi à?”
Tạ Xiễn gật đầu khẽ đáp: “Vâng.”
Sau đó bữa ăn bắt đầu, ông Tạ liên tục gắp thức ăn cho Châu Mạt. Chợt nhớ ra điều gì, ông quay sang nói: “Mạt Mạt, con biết nấu ăn không? Ở riêng rồi thì phải tự chăm sóc cho bản thân đấy nhé…”
Động tác gắp đồ ăn của Châu Mạt khựng lại…
Cô biết nấu. Nhưng nguyên chủ thì lại không… Châu Mạt do dự một chút rồi nói: “Biết ạ, con cũng biết nấu một chút…”
Dù có biết nấu thì đã sao, sau này bận rộn rồi thì chẳng phải vẫn gọi đồ ăn ngoài là chính sao? Hơn nữa đoàn phim cũng sẽ lo cơm nước…
Cô còn bận đi làm sự nghiệp lớn, chuyện ăn uống ấy mà, chuyện nhỏ thôi.
“Nếu ăn bên ngoài không quen thì cứ về biệt thự ăn, hoặc bảo dì Châu mang đồ ăncho con…” Giọng ông nội Tạ bỗng thấy không nỡ, trước kia là ông chọn trường cho cháu gái, cũng may là đồ ăn trong trường khá ngon, cô còn tăng được vài cân.
Châu Mạt vội lắc đầu: “Không cần đâu ạ, thật đấy, ông không biết con phải ra ngoài làm việc sao?”
Làm diễn viên mà, đi khắp nơi, mấy khi được ăn một bữa tử tế…
Nói xong, ông Tạ im lặng vài giây.
Một lúc lâu sau, như sực nhớ ra điều gì, ông mới nói: “À, đúng rồi, con muốn làm diễn viên…”
Châu Mạt cứng người: “…”
Thật tốt, mọi người không tin cô làm diễn viên…
Tạ Xiễn đang gắp thức ăn thì liếc nhìn cô một cái.
Từ ánh mắt ấy, Châu Mạt cũng hiểu được anh không tin cô…
Cô bĩu môi, liếc anh một cái sắc lẻm.
Ánh mắt người đàn ông lập tức hẹp lại đầy nguy hiểm, Châu Mạt vội vàng thu ánh mắt về, chăm chú ăn cơm…
Dùng bữa xong.
Ông nội Tạ muốn đi nghỉ trưa, sau khi tiễn ông lên lầu nghỉ ngơi, Châu Mạt cũng quay về phòng dọn đồ. Thật ra cô chẳng có bao nhiêu thứ, nhét đại vào túi cũng đầy một túi.
Sang nhà mới rồi mua sắm thêm sau.
Cô đi một vòng quanh phòng, trong lòng nghĩ: sau này kiếm được tiền, nhất định sẽ mua được một căn biệt thự như thế này… Chỉ nghĩ thôi đã thấy quá tuyệt rồi.
Khoảng gần ba giờ chiều, trời vẫn có nắng, nhưng vì mấy hôm trước có mưa nên vẫn còn chút gió mát, làn gió nhẹ nhàng lướt qua sân vườn biệt thự.
Châu Mạt xách túi hành lý, bước xuống lầu với dáng vẻ nhẹ nhàng, nhìn thấy ông Tạ thì mỉm cười rạng rỡ: “Ông ơi, mình đi được rồi ạ…”
Ông nội Tạ đứng dưới lầu đợi cô, thấy vẻ mặt tươi tắn của cô, ông khựng lại một chút, rồi quay đầu nhìn ra ngoài…
Một chiếc Mercedes đen chầm chậm tiến lại. Tạ Xiễn chống một tay lên khung cửa xe… Gương mặt anh nghiêng nghiêng, lạnh lùng, kín đáo, không thể đoán được tâm trạng của anh.
Ông nội Tạ khẽ cười, để mặc cho Châu Mạt khoác tay mình.
Hai người cùng bước xuống bậc thềm. Dì Châu mở cửa xe cho ông Tạ, ông vừa định bước vào thì quay sang hỏi: “Vali hành lý của con đâu?”
Châu Mạt hơi khựng lại, nói: “À, lúc trước bị ướt hết, con bỏ rồi.”
Lúc này ông Tạ mới thật sự nhìn kỹ lại bộ đồ cô đang mặc.
Phong cách hiện giờ khác hẳn trước kia, đơn giản, trẻ trung, toát lên sự tươi mới. Ông rất hài lòng với sự thay đổi này của cô, nói: “Để ông bảo người gửi thêm đồ sang cho con, bây giờ mặc thế này rất đẹp… Không phải định làm diễn viên sao… ăn mặc cũng phải xinh đẹp một chút chứ.”
Cháu gái ngoan của ông, tuyệt đối không thua kém gì tiểu thư nhà họ Đỗ kia.
Nói rồi ông Tạ liếc mắt nhìn về phía ghế lái, nơi Tạ Xiễn đang lặng lẽ ngậm điếu thuốc. Nghe tiếng cửa xe đóng lại, anh liền khởi động xe.
Chiếc Mercedes đen lặng lẽ lăn bánh rời đi.
Từ Kim Đô đến Hạnh Lâm thật ra không xa, nhưng vì Tạ Xiễn chưa từng có ý định phát triển bên này nên căn biệt thự kia vẫn luôn bị bỏ trống. Ngoài căn biệt thự ấy ra, nhà họ Tạ không còn bất động sản nào khác tại Kim Đô.
Còn một khu dự án mới tên là Kim Sắc, là tài sản của một công ty bất động sản đã dùng để gán nợ cho Tạ Xiễn do không đủ tiền trả. Hiện tại vẫn còn đang làm móng, chưa có nhà nào hoàn thiện.
Ông nội Tạ từng định mua cho Châu Mạt một căn hộ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại không mở lời. Thay vào đó, ông lấy điện thoại chuyển khoản cho cô một khoản tiền qua Alipay.
Chỉ là lúc ấy tài khoản Alipay của Châu Mạt đã đăng xuất nên cô chưa thấy được.
Khu trung tâm Kim Đô bốn năm trước đã giải tỏa bốn ngôi làng trong nội thành, giờ đây tất cả đều được thay thế bằng các khu chung cư, khu dân cư mới khang trang. Giá nhà ở đây dù là thuê hay mua đều đắt hơn hẳn vùng lân cận, nhưng bù lại kiểu dáng, thiết kế thì đa dạng và hiện đại hơn. Trước đó, Châu Mạt đã xem qua không ít căn trên mạng…
Cuối cùng cô chọn một căn hộ đơn, khoảng 30 mét vuông, một phòng ngủ, một phòng khách, có ban công và cửa sổ lớn, bếp riêng, nhà vệ sinh khép kín, nội thất đều mới tinh.
Giá thuê thì hơi cao với cô hiện tại, nhưng chỉ cần có đoàn phim nào đó mời quay một vai là đủ xoay xở được ngay.
Ông nội Tạ thật không ngờ cô lại chọn một nơi nhỏ nhắn thế này.
Khi lên lầu cùng cô xem nhà, ông Tạ lặng lẽ liếc sang Tạ Xiễn, thấy anh chỉ tựa vào khung cửa, không bước vào, chỉ yên lặng nhìn ngắm căn phòng nhỏ.
“Mạt Mạt…” Ông Tạ không nhịn được, gọi cô một tiếng.
Cô quay đầu lại: “Dạ? Ông gọi con ạ?”
Trên khuôn mặt cô gái là nét hào hứng rạng ngời.
Ông nội Tạ và Tạ Xiễn đều nhìn thấy điều đó.
Ông chậm rãi nói: “Căn này hơi nhỏ đấy… Nếu không đủ tiền thì nói ông, mình đổi căn lớn hơn nhé… ít ra cũng phải tầm hai trăm mét vuông chứ…”
Hai trăm mét vuông!!! Quá sức luôn rồi đó ông ơi, riêng tiền phí dịch vụ chắc cũng đủ khiến cô chết đứng…
Châu Mạt hoảng hốt: “Ông ơi… hai trăm mét vuông to quá ạ, con chỉ thích căn này thôi.”
Ông nội Tạ con mày: “Nhỏ thế này, quay người còn không nổi.”
Thân hình gần hai mét của Tạ Xiễn mà chẳng dám bước vào. Ông nội Tạ đã vào rồi, cộng thêm Châu Mạt, cả phòng khách đã gần như kín chỗ.
Châu Mạt ngồi xuống ghế sofa, tay mân mê lớp vải mềm mại, quả quyết nói: “Con muốn căn này. Con thích lắm. Còn dễ dọn dẹp nữa chứ…”
Ông nội Tạ: “…”
Tạ Xiễn: “…”
Chỉ vì dễ dọn dẹp thôi sao?
……
Cuối cùng, ông Tạ cũng không thắng nổi sự kiên quyết của cô, đành gật đầu đồng ý. Tạ Xiễn đút tay vào túi, không đưa ra bất cứ ý kiến gì. Nhà họ Tạ chẳng thiếu tiền, riêng thân phận hiện tại của Châu Mạt thôi, sau này cũng có thể kế thừa được không ít tài sản.
Nhưng… trước đây cô rất để tâm đến điều đó. Luôn muốn chứng minh với mọi người rằng mình là vợ của Tạ Xiễn, là con dâu của nhà họ Tạ, là người sẽ sở hữu một phần gia sản ấy.
Còn bây giờ, cô chọn ở trong một căn hộ nhỏ bé như thế này, dường như đã không còn bận lòng nữa…
Từ trong gương thang máy, Tạ Xiễn liếc sang người con gái đang khoác tay ông Tạ, giọng ngọt ngào nũng nịu.
Bây giờ cô ấy… hình như càng lúc càng biết làm nũng, giọng nói mềm mại đến mức…
Tạ Xiễn lập tức dời ánh mắt đi nơi khác…
Căn hộ nhỏ nhưng khá sạch sẽ, đâu đâu cũng sáng bóng.
Dù sao thì khu này chủ yếu cho dân văn phòng thuê, cũng có không ít diễn viên tuyến mười tám trở xuống sống ở đây…
Ông nội Tạ nhìn quanh, dần dần cũng không còn phản cảm như lúc đầu. Ông nghiêng đầu nói với Tạ Xiễn: “Lát nữa gọi Bành Huệ đến, nhờ dọn dẹp giúp một chút.”
Tạ Xiễn gật đầu: “Vâng.”
Châu Mạt đi làm thủ tục, cầm bản hợp đồng quay lại, khoác tay ông Tạ tươi cười: “Ông ơi, xong rồi ạ!”
Ông nội Tạ nhận lấy hợp đồng, lật qua xem một lượt rồi gật đầu. Ba người cùng nhau xuống lầu.
Ra khỏi cửa chính khu căn hộ, Châu Mạt nhận được cuộc gọi từ Thành Anh. Giọng Thành Anh vang lên trong điện thoại: “Lịch chụp ảnh tạo hình được đẩy sớm hơn, bây giờ em có rảnh không?”
“Có rảnh!” – Châu Mạt lập tức đáp. Cô đã chờ khoảnh khắc này rất lâu rồi, cuối cùng cũng sắp bước lại trên con đường quen thuộc của chính mình… Thật sự háo hức đến run người.
Thành Anh nói: “Vậy em đến công ty một chuyến nhé.”
“Vâng!” Châu Mạt vui vẻ đáp, rồi quay sang nhìn ông Tạ: “Ông ơi…”
“Đi làm à?” ông Tạ tò mò hỏi. Ông thật sự không rõ con đường làm diễn viên của Châu Mạt sẽ ra sao, bởi chưa từng nghĩ cô lại lựa chọn theo đuổi nghiệp diễn…
Nghĩ đến đó, ông lại bất giác nhớ tới cô gái họ Đỗ kia.
Châu Mạt… thật sự đã không còn thích Tạ Xiễn nữa sao?
Nếu không thì sao lại chọn con đường trở thành diễn viên, một nghề đầy bấp bênh chứ?
Châu Mạt mỉm cười trả lời: “Vâng ạ, có công việc đột xuất, con phải đi gấp. Sau này khi đóng phim, ông đến thăm con trên phim trường nhé!”
Ông nội Tạ quay sang nhìn Tạ Xiễn, lúc này anh đang tựa bên xe, xoay xoay chìa khóa xe trong tay, rồi lên tiếng giải thích: “Cô ấy vào làm ở công ty truyền thông Mộc Bản, người quản lý là Thành Anh, giám đốc điều hành, khá có năng lực.”
Anh dừng lại một chút, ánh mắt hướng về phía Châu Mạt, môi khẽ nhếch thành một nụ cười lạnh: “Em và Thành Anh là… bạn học à?”
Cả người Châu Mạt khẽ giật.
Chết rồi, lời nói dối đó sắp bị lật tẩy. Cô liếc mắt cầu cứu Tạ Xiễn, trong lòng thì thầm: Tôi cho anh tự do, anh đừng vạch trần tôi nhé…
Tạ Xiễn nheo mắt, một tay chống lên nóc xe, nhìn bộ dạng cô nháy mắt tinh quái, vẻ mặt chứa vài phần trêu chọc.
Châu Mạt cười khẽ, mặt dày đáp: “Đúng vậy, tôi với chị ấy là bạn học.”
Anh mà dám vạch trần, tôi tiếp tục bịa! Anh cản không nổi đâu!!
Thành Anh tốt nghiệp Học viện Điện ảnh Kim Đô,
Châu Mạt học đại học Hạnh Lâm.
Thành Anh hai mươi tám tuổi.
Còn cô… mới hai mươi hai.
Tạ Xiễn khẽ bật cười lạnh: “Trùng hợp thật.”
Châu Mạt nở nụ cười như không có chuyện gì, tâm lý ổn định đến đáng sợ.
Ông nội Tạ thì đã tin là thật. Châu Mạt âm thầm thở phào, siết chặt điện thoại, trong đầu nghĩ xem có nên báo trước cho Thành Anh phối hợp không…
Theo ý ông Tạ, họ đưa cô đến công ty. Chiếc Mercedes đen lướt đi, dừng trước tòa nhà trụ sở của Mộc Bản.
Châu Mạt đẩy cửa xe, nghiêng người chào tạm biệt ông.
“Đi chậm thôi con.” Ông Tạ dặn dò, ánh mắt dừng lại trên tòa nhà trước mặt. Cửa lớn mở rộng, người ra người vào, nhìn qua thì đúng là công ty đàng hoàng. Thấy vậy ông cũng an tâm phần nào.
Châu Mạt vui vẻ “Dạ!” một tiếng, xuống xe, nói lời tạm biệt ông rồi chạy nhanh về phía sảnh chính.
Ông nội Tạ nhìn bóng cô khuất dần, rồi hỏi Tạ Xiễn: “Bộ phim con bé đóng… có đáng tin không?”
Tạ Xiễn sớm đã điều tra qua. Bộ phim đó có đến ba mươi sáu diễn viên nữ đăng kí thử vai, vậy mà đạo diễn lại chọn trúng Châu Mạt.
Ngón tay anh khẽ đặt trên vô lăng.
“Đáng tin.”
Vì đó là bộ phim anh đầu tư.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.