🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thành Anh đang đợi Châu Mạt ở công ty. Vừa bước vào, Châu Mạt đã thấy Thành Anh đặt xấp tài liệu trong tay xuống, nhẹ giọng nói: “Đến rồi à?”

Châu Mạt chạy vội nên trán lấm tấm mồ hôi, cô khẽ cười.

Thành Anh đi trên đôi giày cao gót, bước lại gần phía cô.

Trước cửa công ty, người ra vào tấp nập. Mỗi khi thấy Thành Anh, ai nấy đều lịch sự chào hỏi. Đúng lúc đó, trợ lý của Trần Du Tây cầm một kịch bản chạy vội từ bên trong ra, vô tình chắn đường Thành Anh: “Chị Thành, Du Tây nói vai diễn này có chút vấn đề…”

Khi nói, trợ lý còn liếc nhìn Châu Mạt một cái. Nhìn thấy khuôn mặt mộc mạc, thanh tú nhưng không nổi bật của cô, ánh mắt người trợ lý liền lảng đi.

“Vấn đề gì?” Thành Anh nhận lấy kịch bản, lật xem, sắc mặt hơi trầm xuống: “Đỗ Liên Tây ép hơi quá rồi đấy…”

“Đúng thế ạ…” Trợ lý cau mày tỏ vẻ bất bình. 

Thành Anh trả lại kịch bản, nói: “Mang về trước đi, chuyện này để sau. Giờ tôi đưa Châu Mạt đi chụp poster.”

“Châu Mạt?…” Trợ lý thoáng ngập ngừng, “Là cô ấy ạ?”

Cô ta chỉ về phía Châu Mạt, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Bởi vì trong quá trình tuyển chọn diễn viên cho bộ phim này, cuối cùng đạo diễn lại chọn một diễn viên hoàn toàn chưa từng nghe tên. Thậm chí trong hồ sơ, công ty cũng chẳng có nổi một tấm ảnh của cô ấy.

Không ít người tò mò bàn tán: Rốt cuộc Châu Mạt là ai? Trông ra sao? Có phải là người tình mà nhà đầu tư đưa vào hay không…

Bây giờ thì đã thấy mặt rồi.

Quá đỗi bình thường…

Vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên khuôn mặt trợ lý, không hề che giấu.

Thành Anh khẽ bật cười, quay sang nói với Châu Mạt: “Đi thôi.”

Châu Mạt khẽ mỉm cười, bước theo cô.

Hai người cùng đi xuống lầu. Phía sau tòa nhà có một cổng phụ, nơi đó đang đỗ sẵn một chiếc xe thương vụ màu đen. 

“Cạch” một tiếng, Thành Anh mở cửa xe, Châu Mạt theo sau ngồi vào trong.

Tài xế lập tức khởi động xe.

Địa điểm chụp poster là một studio khá nổi tiếng, tòa nhà thiết kế hình thoi, chỉ có một tầng, cửa vào lại rất thấp, ai cao một chút đi qua đều phải cúi đầu…

Trên xe, Thành Anh dặn dò Châu Mạt vài điều cần lưu ý. Cô nhận ra Châu Mạt rất hiểu chuyện.

Chỉ cần gợi ý nhẹ, Châu Mạt đã có thể bắt nhịp.

Trong lòng, Thành Anh âm thầm đánh giá lại cô.

Xe dừng trước cửa studio, Thành Anh dẫn Châu Mạt xuống xe, bước vào bên trong. Không gian rất rộng, sàn nhà bày bừa các thiết bị chụp hình, đủ kiểu nghệ sĩ và diễn viên với lớp trang điểm sặc sỡ lướt qua lướt lại ở sảnh lớn. Đi sâu vào trong là các phòng riêng.

Thành Anh đẩy cửa một căn phòng, thò đầu vào cười: “Xin lỗi, tới muộn rồi.”

Bên trong, chuyên viên trang điểm, nhiếp ảnh gia và trợ lý đều đã ngồi sẵn chờ. Chuyên viên trang điểm đang gặm nốt quả táo, vừa nhai vừa đáp: “Chị Thành, hai người đến sớm nhất đấy…”

Căn phòng này là nơi chụp poster cho vai nam ba, nam tư, nữ ba, nữ tư trong phim [Ung Tình Châu Ngọc]. Đối diện là phòng của nữ chính, chéo bên kia là nam chính. Còn phòng bên cạnh là nam hai, nữ hai.

Phân cấp rất rõ ràng.

“Là vai Tử Tây đúng không?” Chuyên viên trang điểm ném lõi táo vào thùng rác, phủi tay đứng dậy, nhìn về phía Châu Mạt. 

Thành Anh kéo cô vào trong, mỉm cười: “Đúng rồi, làm phiền em.”

Nhìn thấy gương mặt Châu Mạt, chuyên viên trang điểm thoáng bất ngờ, nhưng vẫn nở nụ cười, quay người đi lấy phục trang: “Tôi nhớ vai Tử Tây phải hơi quyến rũ một chút cơ mà…”

Nhiếp ảnh gia đang chỉnh thiết bị, không ngẩng đầu lên, đáp: “Vẻ đẹp nằm ở cốt cách, không nằm ở làn da, hiểu chưa…”

Nghe thế, chuyên viên trang điểm liếc mắt: “Hiểu, anh là người hiểu nhất rồi.”

Nói rồi cô đưa phục trang cho Châu Mạt, cô mỉm cười nói cảm ơn rồi đi vào phòng trong để thay đồ.

Bên ngoài, Thành Anh trò chuyện với chuyên viên trang điểm. Cô ấy vừa sắp xếp đồ mỹ phẩm vừa nói: “Diễn viên được chị Thành tự mình đưa tới, chắc chắn không tầm thường…”

Thành Anh cười nhẹ, không trả lời, chỉ hỏi: “Thầy Tiêu đến chưa?”

Tiêu Chân là nam chính của bộ phim. Anh từng ba năm liền đoạt giải diễn viên xuất sắc của đài, năm ngoái lại thắng thêm cả Ảnh Đế, vừa bước qua tuổi ba mươi, sự nghiệp đã gần như chạm đỉnh. Anh đồng ý nhận vai trong bộ phim cổ trang này chủ yếu vì nể mặt đạo diễn, một người bạn thân lâu năm.

Chuyên viên trang điểm đáp: “Chưa thấy đâu ạ. Lịch của thầy Tiêu kín lắm, phòng dành cho anh ấy bọn em canh cả tuần nay rồi, mà hôm nay còn chưa chắc đã đến.”

Thành Anh khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Tiêu Chân nổi tiếng đến mức gần như mọi việc trong giới đều phải nhường đường cho anh. Có đoàn phim chỉ để chờ anh chụp một bộ ảnh tạp chí mà sẵn sàng đợi suốt ba tháng. Chỉ cần anh rảnh, họ liền lập tức gạt bỏ mọi thứ, nhường lối đón tiếp.

Cánh cửa chưa đóng hẳn. Phòng đối diện, nơi của nữ chính, rộn ràng náo nhiệt, thì ra Đỗ Liên Tây đến rồi… khí thế thật lớn. 

Thành Anh lật từng trang tạp chí, không hề có ý ra ngoài chào hỏi. Nhất là sau khi vừa xem xong kịch bản của Trần Du Tây…

Tử Tây là một đào hát nổi tiếng, từ khi xuất hiện đã luôn khoe trọn vóc dáng quyến rũ. Trang phục vì thế cũng hở hang hơn người khác một chút.

Trợ lý đang giúp Châu Mạt thay đồ trong phòng thay đồ. Sau khi mặc xong, cô dùng kim ghim phần eo áo lại, nói: “Ngực cô có hơn nhỏ… bộ đồ này chắc phải nhờ thầy chỉnh sửa lại.”

Châu Mạt nhìn mình trong gương, khẽ cười: “Làm phiền chị rồi.”

Trợ lý đáp: “Không có gì.”

Chính vì Châu Mạt được chọn nên phần ngoại hình gợi cảm của vai Tử Tây,  đặc biệt là vòng một cũng đã đươcn điều chỉnh lại cho phù hợp.

Chưa trang điểm, Châu Mạt mặc chiếc váy màu tím nhạt bước ra ngoài. Thành Anh, chuyên viên trang điểm và nhiếp ảnh gia đồng loạt nhìn cô. Trên gương mặt Châu Mạt luôn là nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng…

Chuyên viên trang điểm bật tiếng “chậc”, rút ra cây kẹo mút, ngậm lấy: “Hoàn toàn không có cảm giác gợi cảm gì cả…”

Nhiếp ảnh gia tiếp tục cúi đầu điều chỉnh thiết bị: “Chờ trang điểm xong đã…”

Thành Anh lặng lẽ đánh giá Châu Mạt bằng ánh mắt.

Trợ lý giúp cô chỉnh lại váy áo, rồi đưa cô đến bàn trang điểm. Nhân tiện, cô cầm điện thoại gọi cho nhóm diễn viên còn lại, hỏi khi nào nam ba, nam tư và nữ ba sẽ tới.

Chuyên viên trang điểm đặt tay lên vai Châu Mạt, nhìn cô từ trong gương. Hai người lặng lẽ đối mắt hồi lâu. Sau đó, chuyên viên nở nụ cười, cầm lấy cọ và bắt đầu trang điểm…

Một tiếng sau.

Thành Anh giơ điện thoại, chụp ảnh cho Châu Mạt.

Lúc này, ánh mắt Châu Mạt mang theo nét sắc sảo. Cô không còn giữ nụ cười dịu dàng ban đầu, giữa hai hàng lông mày điểm chút son đỏ, làm nổi bật thần thái.

Chuyên viên trang điểm, nhiếp ảnh gia và trợ lý đều vây lại gần.

Trợ lý lẩm bẩm một câu: “Lời của anh Thừa, giờ tôi tin rồi…”

Vẻ đẹp nằm ở cốt cách chứ không phải bề ngoài. Châu Mạt thực sự biết cách thu hút. Gương mặt ấy, vừa trang điểm xong, chỉ cần cô hơi nghiêng đầu hay thay đổi ánh nhìn một chút, lập tức toát lên một khí chất lạ thường, đó là nét đẹp đầy cuốn hút, chẳng cần khoe thân thể làm gì…

Chuyên viên trang điểm nhả cây kẹo mút ra, cười tự mãn: “Tôi trang điểm giỏi chứ sao.”

Mọi người bật cười. Đúng lúc ấy, cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài. Nam tư bước vào một mình, vừa nhìn thấy Châu Mạt liền sững người vài giây.

Châu Mạt đặt một tay lên bàn trang điểm, hướng ánh mắt ra ngoài. Đuôi mắt dài và cao, ánh nhìn ấy dễ khiến người ta mê muội.

Nam tư thoáng đỏ mặt, cúi đầu: “Chào cô.”

Rồi lặng lẽ bước vào trong, cửa phòng mở quá rộng, vẫn chưa khép hẳn. Bên kia hành lang, Đỗ Liên Tây từ phòng nữ chính bước ra. Cô ngẩng đầu, ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt chạm phải Châu Mạt.

Người con gái trong phòng đối diện, lặng lẽ nhìn cô, đôi mắt đầy ẩn ý.

Bước chân Đỗ Liên Tây khựng lại, một cảm giác bất an không rõ lý do bỗng dâng lên trong lòng. Hai người cứ thế nhìn nhau, ngăn cách bởi một cánh cửa chưa khép.

Không khí như đóng băng.

Cho đến khi…

Một giọng nói vang lên bên cạnh: “Thầy Tiêu tới rồi…”

Đỗ Liên Tây bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, ánh mắt còn chưa kịp thu lại, lại liếc nhìn Châu Mạt một lần nữa với vẻ mặt chẳng mấy dễ chịu. 

Cùng lúc đó, một bóng người cao lớn tiến đến. Tiêu Chân nhận lấy lịch trình từ trợ lý, cúi đầu xem qua. 

Đỗ Liên Tây vội vàng cất giọng: “Chào buổi chiều, thầy Tiêu…”

“Ừm.” Tiêu Chân khẽ gật đầu, đưa lại lịch trình cho trợ lý, đang định quay đi thì bỗng ánh mắt dừng lại thoáng chốc qua cánh cửa chưa đóng hẳn, anh bất chợt nhìn thấy một gương mặt với đôi mắt cong cong.

Chỉ là một cái liếc nhìn vội, nhưng khiến anh hơi sững người.

“Thầy Tiêu, bên này ạ…”

Tiêu Chân hoàn hồn, khẽ đáp: “Ừ.”

Rồi bước vào phòng.

Sau khi nam tư tới, nam ba cũng đến ngay sau đó, người cuối cùng là nữ ba. Khi cô tới nơi, Châu Mạt đã chụp xong poster từ lâu.

Đạo diễn đúng là có con mắt tinh tường, chọn mấy diễn viên này, tuy không ai quá nổi tiếng, nhưng tính cách đều rất tốt, lại biết khiêm nhường.

Châu Mạt tay giữ lấy tà váy tím nhạt, còn trò chuyện với mọi người thêm một lúc. Cô không cố gắng thể hiện gì nhiều, chỉ cười tươi rạng rỡ.

Vẻ gợi cảm kiêu kỳ kia lập tức tan biến, thay vào đó là sự gần gũi thân thiện hơn nhiều.

Thay đồ, trang điểm, chụp ảnh, cả một chuỗi việc tốn thời gian. Khi Châu Mạt tẩy trang, thay lại đồ của mình thì trời cũng đã chập choạng tối.

Thành Anh quay sang hỏi cô: “Cùng đi ăn nhé?”

Châu Mạt hơi lưỡng lự. Cô vừa mới thuê nhà mới, muốn về sắp xếp lại một chút. Cô còn chưa kịp trả lời thì điện thoại đổ chuông.

Là ông nội Tạ gọi đến.

Châu Mạt bắt máy: “Ông ạ.”

“Mạt Mạt xong việc chưa con?” Giọng ông dịu dàng vang lên từ bên kia đầu dây, đầy yêu thương.

Nghe ông nội nói, lòng Châu Mạt ấm lên. Cô đáp lại: “Con vừa mới xong. Ông ăn cơm chưa ạ?”

“Chưa đâu, đang đợi con đấy. Gửi địa chỉ cho ông, ông đến đón con đi ăn.” Giọng ông thoáng chút hào hứng, rõ ràng là muốn ra ngoài ăn một bữa với cô.

Châu Mạt ngẩn ra một chút, khẽ nói: “Không cần đâu ạ…”

Con đến tìm ông cũng được…

“Gửi đi.” Giọng ông thoáng nghiêm lại.

Châu Mạt: “… Vâng, được ạ.”

Cúp máy rồi, cô quay sang nhìn Thành Anh với ánh mắt ngượng ngùng.

Thành Anh nhìn thấy vẻ mặt ấy liền bật cười: “Biết rồi, có người nhà tới đón đi ăn mà.”

Trước đây khi xem hồ sơ của Châu Mạt, Thành Anh thấy phần người nhà có ghi “ông nội, mẹ”, mà nhìn vào học vấn, kinh nghiệm thì cô cũng chỉ là một cô gái đến từ gia đình bình thường. Thế nên phần hình tượng “có ông nội thương yêu, xuất thân giản dị” này, Thành Anh đã quyết định tận dụng luôn cho việc xây dựng hình ảnh cho cô…

Huống hồ, người có thực lực thì không cần chiêu trò.

Trong studio, không khí vẫn còn náo nhiệt, Thành Anh gọi xe về công ty, Châu Mạt gửi địa chỉ cho ông nội Tạ xong, đứng ngoài cửa đợi…

Chụp poster xong, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu quay.

Châu Mạt giơ điện thoại, vừa chờ vừa xem kịch bản trên màn hình…

Ánh đèn hình thoi màu vàng chiếu xuống mái tóc cô, tạo thành một vầng sáng nhỏ.

Tiêu Chân cúi người bước ra khỏi studio, đeo khẩu trang, cúi nhìn đồng hồ, tay cầm chìa khóa xe chuẩn bị đi lấy xe. Ánh mắt anh lướt một vòng, lập tức dừng lại ở cô gái đang đứng bên lề.

Anh rất cao, từ tầm mắt ấy có thể thấy rõ nội dung trong điện thoại của Châu Mạt, trên màn hình là lời thoại của vai Tử Tây, cả một đoạn dài được gạch đỏ nổi bật.

Gương mặt đầy sức hút mà anh lướt thấy lúc nãy từ sau cánh cửa chợt hiện lên trong trí nhớ.

Tiêu Chân khựng lại, khẽ cất tiếng: “Đang đợi xe à?”

Châu Mạt đang chăm chú xem kịch bản, nghe thấy giọng nam liền đáp lời: “Vâng…”

“Gọi xe hay là…” Chỉ để lộ đôi mắt sâu đen, Tiêu Chân khẽ liếc nhìn cô, đây là lần đầu tiên anh chủ động hỏi han thế này…

Châu Mạt hơi hạ điện thoại xuống, nhìn sang, nhoẻn cười: “Người nhà tới đón ạ…”

Tiêu Chân nhìn rõ gương mặt mộc của cô, ngẩn ra một chút, rất thanh tú. Khác hẳn với vẻ quyến rũ đầy cuốn hút anh đã thấy trước đó. Anh hỏi: “Em đóng vai Tử Tây?”

Châu Mạt luôn tinh ý. Vừa nhìn đôi mắt kia, cô đã đoán được đây chắc chắn là nam chính hoặc nam phụ.

Cả hai người ấy đều là gương mặt nổi bật trong giới.

Cô mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, thầy…”

“Tử Tây không dễ diễn đâu.” Tiêu Chân nói.

Chỉ cần diễn không khéo, là rất dễ thành tầm thường.

Châu Mạt khẽ hiện lúm đồng tiền: “Em sẽ cố gắng.”

Hai người đứng ở cửa studio, không quá gần nhau, nhưng đang trò chuyện rất nhẹ nhàng.

Một chiếc Mercedes đen từ xa chầm chậm lướt tới. Từ phía xe, có thể nhìn thấy rõ Châu Mạt đang nở nụ cười rạng rỡ, ngẩng cổ nói chuyện với một người đàn ông.

Tạ Xiễn tựa cánh tay lên cửa kính xe, ánh mắt lướt qua hai người họ, cuối cùng dừng lại ở nụ cười tươi rói của Châu Mạt.

Cô đang nói chuyện rất vui vẻ…

Chiếc cổ trắng muốt vươn thẳng, chẳng khác nào một cử chỉ gợi mời…

Ở ghế sau, ông Tạ nhướn mày: “Con bé này, nhanh vậy đã có bạn rồi à?”

“Lại còn là bạn khác giới nữa.” Trong ánh mắt ông thoáng lướt qua một tia sắc bén, nhưng rất nhanh đã nhìn về phía người đang cầm lái, Tạ Xiễn…

Tạ Xiễn vẻ mặt bình thản, ngón tay xoay vô lăng, nhẹ nhàng quay đầu xe ngay trước cửa studio.

Tốc độ xe hơi nhanh một chút, tay anh buông lỏng trên cửa sổ xe, trông có phần lười biếng và hờ hững…

Ông nội Tạ nheo mắt, nhìn cháu trai mình.

Trong lòng khẽ hừ một tiếng.

Khi xe dừng lại trước cửa studio, cửa kính phía sau từ từ hạ xuống, ông nở nụ cười gọi: “Mạt Mạt…”

Châu Mạt lập tức quay sang chào Tiêu Chân: “Thầy Tiêu, em đi trước nhé, tạm biệt ạ.”

“Ừ, tạm biệt.” Tiêu Chân vẫn đứng thẳng bên cửa, nhẹ nhàng gật đầu.

Châu Mạt bước nhanh mấy bước chạy về phía chiếc Mercedes màu đen, vừa chạy vừa cười tươi: “Ông ơi, buổi tối tốt lành ạ…”

Ông nội Tạ liếc cô một cái, rồi nghiêng người nhường chỗ.

Châu Mạt chui vào xe. Vì chạy nhanh quá, búi tóc nhỏ sau đầu bung ra, vài lọn tóc rối rơi xuống vai. Tạ Xiễn từ kính chiếu hậu liếc cô một cái…

Sau đó, anh khởi động xe.

Đèn pha bật sáng, ánh sáng hắt vào khiến khuôn mặt những người trong xe trở nên mơ hồ…

Tiêu Chân đứng tại chỗ, dõi theo chiếc xe rời đi.

Phía bên cửa sổ gần studio, ánh đèn chiếu lướt qua, mờ mờ ảo ảo hiện lên một bên mặt nam giới, góc cạnh, lạnh lùng, thoáng qua như gió thoảng.

Tiêu Chân hơi nheo mắt lại.

Ánh nhìn dừng ở tấm kính ấy…

Tạ Xiễn đã đặt trước một nhà hàng.

Là một quán ăn Thái, đặt riêng vì ông nội thích. Chiếc Mercedes chạy thẳng vào đường Khai Thành. Trên xe, ông nội Tạ hỏi han Châu Mạt hôm nay làm việc có thuận lợi không, bao giờ thì bắt đầu quay…

Thực ra ông cũng tò mò, không biết Châu Mạt có thật sự biết đóng phim không…

Con đường này, ông chưa từng nghĩ rằng cháu gái mình sẽ đi, thậm chí chưa bao giờ tưởng tượng đến.

Châu Mạt khoác tay ông, mỉm cười trả lời từng câu một. Xe đến nơi, khi đang đỗ thì Tạ Xiễn nhận được một cuộc gọi từ Vu Quyền, có vẻ là việc gấp. Ngón tay anh gõ nhẹ lên vô lăng…

“Con phải quay lại công ty một chút…”

Ông nội nghiêng người ra trước: “Sao vậy? Có việc à?”

Tạ Xiễn một tay giữ vô lăng, quay đầu lại nhìn ông: “Công ty có chuyện đột xuất, con đưa ông và Châu Mạt lên trước, lát con quay lại đón.”

“Có việc thì cứ đi đi.” Ông gật đầu, không miễn cưỡng.

Tạ Xiễn gõ nhẹ một cái lên tay lái, khẽ đáp: “Vâng.”

Ánh mắt anh lướt qua Châu Mạt một cái, rồi mở cửa xe xuống, đi vòng qua mở cửa cho ông nội.

Tạ Xiễn đi bên cạnh, nhận lấy tờ giấy từ nhân viên phục vụ, ký tên lên đó, rồi đưa ông và cô lên lầu, sau đó mới quay lại lái xe rời đi…

Không có Tạ Xiễn ở cạnh, Châu Mạt lại thấy thoải mái hơn. Cô ngồi cạnh ông nội, vừa bóc tôm hùm cho ông, vừa vui vẻ trò chuyện.

Ông Tạ uống một ngụm canh, vừa ngắm khuôn mặt hiền lành của cháu gái, vừa khẽ hừ trong lòng, thằng cháu trai của mình đúng là có mắt như mù!

Châu Mạt kể vài chuyện thú vị trong đoàn phim cho ông nghe. Hai ông con vừa ăn vừa nói chuyện, không khí rất vui vẻ.

Đang ăn gần xong.

Điện thoại trên bàn của Châu Mạt reo lên. Cô lau sạch nước sốt dính ở đầu ngón tay, rồi cầm máy lên xem, là tin nhắn Wechat từ Thành Anh.

Là mấy tấm ảnh chụp hôm nay của cô.

Nhiếp ảnh gia đã chỉnh sửa xong. Ba tấm, mỗi tấm đều đẹp đến bất ngờ, và vẻ đẹp ấy không phải loại quyến rũ thường thấy, mà là thứ gợi cảm toát ra từ cốt cách bên trong.

Ông nội nghiêng người nhìn vào màn hình, ngạc nhiên hỏi: “Mạt Mạt, đây là con à?”

Châu Mạt mỉm cười gật đầu: “Dạ, là con đó ông. Hôm nay chụp chính là vai này, nhân vật tên là Tử Tây…”

Cô đưa điện thoại ra, vừa cho ông xem vừa kể về cuộc đời của nhân vật Tử Tây.

“Gửi cho ông đi, để ông lưu lại.” Ông nội Tạ lấy điện thoại ra, đưa cho Châu Mạt. Cô nhanh tay chuyển ba tấm ảnh sang Wechat của ông.

Tại Cao Thịnh

Lúc này đã gần chín giờ tối, đèn đuốc trong phòng họp vẫn sáng trưng. Tạ Xiễn ngồi đó, chống cằm lắng nghe Vu Quyền báo cáo. Trên bàn, mấy tập tài liệu được xếp chồng lên nhau…

Vu Quyền báo cáo xong, nhìn Tạ Xiễn, đợi chỉ thị.

Ngay lúc đó…

Điện thoại đặt trên bàn sáng lên ba lần, thông báo từ Wechat. Tạ Xiễn cầm lên, mở ra xem.

Ba tấm ảnh.

Anh phóng to, trong ảnh, người con gái ấy mặc váy tím nhạt, khẽ tựa mình vào chiếc ghế gỗ trầm, chống cằm, khóe mắt cong cong nhìn về phía ống kính…

Đôi mắt ấy, như hồ ly…

Câu hồn đoạt phách.

Rất lâu sau đó.

Ngón tay dài thon khẽ nhấn vào màn hình, màn hình hiện lên khung thông báo nhỏ.

Tạ Xiễn mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm vào đó.

Một giây sau.

Cả ba tấm ảnh… được lưu vào album điện thoại.

Sắc mặt anh… càng thêm u ám.

Tối hôm đó, Tạ Xiễn không quay lại đón Châu Mạt và ông nội, mà là chú Lâm đến đón. Vài ngày không gặp chú, trong đầu Châu Mạt chỉ còn nhớ hình ảnh khuôn mặt nhợt nhạt của ông.

Chú Lâm vẫn ít lời như trước, ông đưa Châu Mạt về căn hộ mới. Ông nội Tạ quyến luyến không nỡ, nhất định phải đưa cô lên tận nhà.

Châu Mạt mỉm cười, để ông dẫn mình lên.

Vừa mở cửa ra, cô sững người một lát, trong nhà có sự thay đổi rõ rệt: thêm nhiều đồ nội thất mới, nhà cửa sạch bóng, còn có cả một tủ quần áo cao đặt cạnh cửa sổ sát đất.

Ông nội đứng cạnh khẽ gật gù: “Ừm, giờ nhìn mới giống một cái nhà.”

Châu Mạt quay phắt lại nhìn ông: “Ông cho người tới làm à?”

“Ừ.” Ông mỉm cười đáp.

“Cảm ơn ông nhiều lắm!” Cô ôm lấy ông nội, trong lòng trào dâng sự ấm áp. Ở thế giới trước của mình, bố mẹ cô mất sớm, từ nhỏ đã chỉ còn lại một thân một mình. Ông bà mất khi cô còn chưa biết gì, bố mẹ là chỗ dựa duy nhất của cô.

Rồi tai nạn xe cướp đi tất cả…

Khoé mắt Châu Mạt ửng đỏ. 

Ông nội thực sự rất thương yêu nguyên chủ.

Người con gái ấy từng có được tình yêu thương lớn lao đến thế, sao lại không biết trân trọng?

“Thôi nào, thôi nào, ngủ sớm đi.” Ông nội cười vỗ nhẹ vai cô, “Mai còn phải đi làm đấy.”

“Dạ, để con tiễn ông xuống.” Cô khẽ lau khoé mắt, mỉm cười.

Ông nội lắc đầu cười bất đắc dĩ: “Tiễn tới tiễn lui, lát nữa lại bảo ông đưa con lên…”

Châu Mạt chun mũi nghịch ngợm.

Khiến ông nội cười ha hả thành tiếng. Ông từng nuôi rất nhiều cháu trai, Châu Mạt là đứa cháu gái duy nhất, thế nên trong lòng ông, cô như một báu vật.

Lúc đầu có lẽ vì tình cảm với bố cô, nhưng sau này… là vì ông thực sự yêu quý cháu gái.

Châu Mạt bây giờ.

Càng ngày càng khiến người ta muốn cưng chiều nhiều hơn.

Trời đã khuya.

Cô đứng nhìn chiếc xe màu đen dần khuất, rồi quay vào nhà.

Ban đầu định dọn dẹp đôi chút, nhưng tất cả đã được dì Châu sắp xếp đâu vào đấy. Quần áo được treo sẵn trong tủ, đồ dùng vệ sinh cá nhân xếp ngăn nắp, trong phòng tắm còn có cả khăn tắm mới tinh…

Châu Mạt chẳng cần phải dọn dẹp gì cả. Cô tắm rửa xong, thay đồ ngủ rồi leo lên giường nằm nghỉ. Căn hộ tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi. Cô đăng nhập vào Alipay…

Vừa vào thì thấy một thông báo chuyển khoản.

[Tạ Xiễn đã chuyển cho bạn một khoản tiền.]

Khung tin nhắn hiện lên.

Là… một trăm nghìn tệ.

Châu Mạt khựng lại.

Tạ Xiễn… sao lại chuyển tiền cho cô?

Cô đâu có kết bạn với anh trên WeChat, nhưng Alipay thì có thể nhắn tin. Cô nhấn vào khung hội thoại.

Gõ một dòng: “Sao lại chuyển tiền cho tôi?”

Gửi xong. Một lúc sau, bên kia mới hồi âm.

Tạ Xiễn: “Ông bảo chuyển.”

Châu Mạt: “…Ồ.”

Châu Mạt: “…Tôi chuyển lại cho anh, anh gửi cho ông.”

Tạ Xiễn: “Tự em gửi đi.”

Tạ Xiễn: “Đừng nhắn nữa, tôi đang bận.”

Châu Mạt không nhịn được, gõ một chữ: “Cút…”

Bên kia.

Trong phòng họp.

Tạ Xiễn dán mắt nhìn vào chữ “cút” đó hồi lâu…

Sáng hôm sau, vừa đánh răng rửa mặt, Châu Mạt vừa trả lời tin nhắn của ông nội Tạ. Gần tám giờ, Thành Anh cùng xe thương vụ đã đợi sẵn dưới nhà. Châu Mạt xách theo một túi đồ, vội vàng chạy xuống. Thành Anh vừa mở cửa xe, nhìn thấy cô thì hỏi: “Mang ít đồ thế thôi à?”

Châu Mạt chui vào xe, cười đáp: “Có mấy ngày thôi mà…”

Thành Anh nhướng mày, không nói gì thêm. Xe thương vụ màu đen nổ máy, tiến thẳng tới phim trường bên cạnh Kim Đô. Giới giải trí ở Kim Đô phát triển mạnh trong mấy năm gần đây, phần lớn là nhờ có phim trường kế cận, khoảng cách chỉ hơn hai trăm cây số.

Trên xe, Thành Anh phổ biến cho Châu Mạt vài quy tắc của phim trường, và cả tính tình của đạo diễn lần này. Dù vai Tử Tây của Châu Mạt không nhiều đất diễn, nhưng lại là nhân vật quan trọng, có liên quan đến những sự kiện mấu chốt trong cuộc chiến chín hoàng tử tranh ngôi. Cô có dây dưa với Cửu gia, Bát gia, và đặc biệt là có không ít cảnh tình cảm với Tứ gia – nam chính.

Sau cùng, Tử Tây đem lòng yêu nam chính, nhưng vì từng làm tổn thương nữ chính và bị lộ thân phận cũ trong giáo phái Bạch Liên, cô bị nam chính đích thân đóng đinh trên tường, kết thúc cuộc đời đầy bi thương.

Một đời huy hoàng, nhưng cũng rất bi tráng.

Thành Anh nói: “Đừng lơ là trước mặt đạo diễn này, nhất là trước mặt thầy Tiêu, nhất định phải thể hiện cho ra hồn. Em biết ngoài kia có bao nhiêu người đang chờ xem em ngã thế nào không…”

Châu Mạt thường chỉ lên Weibo để theo dõi siêu thoại của Tạ Xiễn và Đỗ Liên Tây, còn lại cũng ít khi đọc.

Cô lắc đầu.

Thành Anh nhìn vẻ dửng dưng của cô mà bật cười: “Chị nói thật đấy, nhiều người đang chờ xem trò hề của em lắm…”

Cô cũng có mặt trong mấy nhóm nội bộ của giới. Fan trên mạng thì không nói, họ chỉ quan tâm đến nam nữ chính, cùng lắm là nam phụ nữ phụ. Vai nữ số bốn như Tử Tây, là một nhân vật nhỏ, chẳng mấy ai để tâm. Nhưng trong giới, những người hiểu nghề và có tâm ganh đua thì khác.

Huống chi vụ thử vai lần trước…

Ai cũng biết, vai diễn có nhiều cảnh với Tiêu Chân thế này, cuối cùng lại bị một diễn viên mới ký hợp đồng với một công ty non trẻ cướp mất.

Những người đó.

Đều đang chờ xem Châu Mạt vấp ngã, từng ánh mắt đều sáng rực lên vì háo hức đợi thấy cô thất bại.

Đứng đầu trong số đó chính là Giang Lộ.

Châu Mạt chỉ “ồ” một tiếng: “Vâng, em biết rồi.”

Trước kia cô cũng từng không ít lần bị người ta coi thường, bị chờ đợi xem thất bại. Nhưng tiếc là, lần nào cô cũng khiến họ phải tròn mắt.

Thành Anh nhìn thấy tâm lý cô ổn định như vậy, khẽ nhún vai, không nói gì thêm.

Trong lòng lại càng thêm tán thưởng cô gái này.

Châu Mạt ngủ một giấc hơn một tiếng trên xe. Xuất phát từ sáng sớm, đến phim trường mới hơn mười giờ. 

[Ung Tình Châu Ngọc] đã làm lễ khai máy vài hôm trước, bối cảnh và đạo cụ đều đã chuẩn bị xong xuôi. Đạo diễn cùng phó đạo diễn đang cầm kịch bản thảo luận, nhân viên trường quay theo sau ghi chú, điều chỉnh theo ý đạo diễn. Thành Anh đưa Châu Mạt vào, lễ phép chào hỏi:

“Chào đạo diễn Lâm, phó đạo diễn Trần.”

Đạo diễn Lâm liếc sang, thấy Châu Mạt thì khẽ gật đầu.

Phó đạo diễn Trần mỉm cười, dường như vẫn nhớ đến lần thử vai trước của cô, nói: “Châu Mạt phải không? Đúng lúc lắm, Đỗ Liên Tây sẽ đến muộn một chút, cô đi trang điểm trước, lát nữa sẽ quay cảnh với Tiêu Chân…”

Thành Anh hơi sững lại.

Nhanh vậy sao?

Hơn nữa… vừa vào đã phải diễn với Tiêu Chân? Cô thoáng lo lắng, lên tiếng: “Phó đạo diễn Trần…”

“Sao thế?” Ông nhìn sang, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc. Thành Anh cắn răng, nắm lấy tay Châu Mạt kéo cô đi về phía phòng hóa trang.

Châu Mạt nhận ra Thành Anh đang lo, nhỏ giọng nói: “Chị Thành, không sao đâu, em làm được.”

Thành Anh đáp khẽ: “Vậy thì tốt.”

Dãy phòng hóa trang được chia theo cấp bậc. Những diễn viên có danh tiếng đều có phòng riêng, còn vai nữ số bốn như Châu Mạt dĩ nhiên bị xếp vào phòng hóa trang chung. Nhân viên trường quay chạy vào gọi người trang điểm cho cô – vẫn là chuyên viên tối qua chụp poster. Cô ta vừa cắn bút vừa nói: “Hôm qua tôi đã đoán là cảnh của cô sẽ được quay đầu tiên mà…”

Vừa nói, cô vừa ra hiệu cho trợ lý mang trang phục đến.

Châu Mạt bước vào phòng thay đồ. Vẫn là chiếc váy tím nhạt hôm trước, nhưng đã được chỉnh sửa lại, cổ áo hạ thấp hơn, lộ ra bờ vai trắng mịn cùng chiếc cổ dài thanh thoát, xương quai xanh sắc nét…

Cô bước ra, chuyên viên trang điểm gật đầu: “Tôi sửa tạm đấy, cổ và xương quai xanh của cô rất đẹp.”

Nhìn mình trong gương, Châu Mạt âm thầm nghĩ, sau này nếu mở studio, nhất định phải tìm cách chiêu mộ người này về…

Rất có tay nghề.

Bên ngoài, nhân viên trường quay lại vào nhắc nhở: “Thầy Tiêu sẵn sàng rồi…”

Mỗi khi Tiêu Chân đã xong việc, không ai dám để anh phải chờ. Cả phòng hóa trang lập tức tăng tốc, mọi người bắt đầu bận rộn.

Bên ngoài ồn ào náo nhiệt. Có người lớn tiếng hỏi: “Chị Đỗ tới chưa? Có cần chuẩn bị cà phê không?”

Hỗn loạn cả lên.

Nửa tiếng sau, phần hóa trang của Châu Mạt cũng xong. Gương mặt cô giờ đây càng thêm sắc nét, ánh mắt dài và sâu hút, nhất là vì để lộ xương quai xanh, vẻ đẹp ấy lại càng thêm phần cuốn hút.

Châu Mạt nhấc váy, vén rèm bước ra.

Những người đang vội vã ngoài hành lang liếc nhìn cô một cái, rồi chẳng ai rời mắt đi được…

Cửa phòng hóa trang đối diện bật mở.

Trợ lý đi trước, dẫn Tiêu Chân ra ngoài. Ánh mắt anh vừa nhìn đã lập tức dừng lại nơi khuôn mặt Châu Mạt.

Châu Mạt đang đợi Thành Anh, vừa quay lại liền bắt gặp ánh mắt anh, cô khẽ mỉm cười.

Tiêu Chân khẽ chạm ngón tay vào chiếc nhẫn ngọc trên tay, cũng khẽ cười lại. Thành Anh bước ra, cúi xuống giúp cô kéo tà váy, nói: “Đi thôi.”

Trên đường đến phim trường, Thành Anh căng thẳng hơn cả Châu Mạt. Trái lại, cô lại vô cùng bình tĩnh, đây chính là nơi cô quen thuộc nhất, thuộc nằm lòng đến từng chi tiết.

Thành Anh dặn: “Cho dù có phải lỗi của em hay không, nếu đạo diễn mắng, nhất định phải nghe, thái độ phải biết nhận sai.”

“Còn nữa, nam chính là thầy Tiêu, chị đã nói rồi, phải hết sức cẩn trọng, đừng làm phận lòng ai. Còn cả… nữ chính Đỗ Liên Tây nữa…” Thành Anh ngừng một nhịp, khẽ hừ một tiếng, rồi không nói tiếp.

Trường quay đã sắp xếp xong.

Cảnh đầu tiên, là lần gặp gỡ đầu tiên giữa Tử Tây và Tứ gia.

Tiêu Chân khoác bộ trường bào màu đen thêu hình rồng, bên hông đeo ngọc bội, gương mặt tuấn tú vì vai diễn mà trở nên trầm mặc, phảng phất nét vương giả lạnh lùng.

Dù gì anh cũng là ảnh đế đang được săn đón bậc nhất hiện nay, không phải kiểu đẹp trai bóng bẩy, mà là người có thực lực.

Châu Mạt bước vào khu vực quay, đối diện với ánh mắt của Tiêu Chân. Nhờ cuộc trò chuyện ngắn tối qua, cô cảm thấy có phần gần gũi hơn với anh. Cô biết anh giỏi, nhưng bản thân cô… cũng không hề thua kém.

Đạo diễn bước tới, trực tiếp chỉ đạo cho hai người.

Tứ gia nhận lời mời của Cửu gia đến uống rượu, vào ngồi trong phòng, không ngờ chưa kịp gặp chủ nhân buổi tiệc thì đã gặp một mỹ nhân – chính là Tử Tây.

Mỹ nhân mang theo vẻ e ấp rụt rè, nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tứ gia, bàn tay trắng muốt nâng bình rượu, rót đầy ly cho ngài ấy.

Câu chuyện bắt đầu từ đó.

Đạo diễn nhìn sang Châu Mạt: “Nhớ kỹ chưa?”

Châu Mạt nhẹ kéo váy, mỉm cười gật đầu: “Vâng, tôi nhớ rồi.”

Đạo diễn quay sang Tiêu Chân, dặn dò: “Diễn cùng người mới, giúp đỡ một chút.”

Tiêu Chân khẽ xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay, ánh mắt nhìn về phía Châu Mạt thoáng qua nét cười, gật đầu: “Tôi biết rồi.”

“Được.” Đạo diễn lui về sau máy quay. Một nhóm người chăm chú quan sát phía trước, đây là cảnh đầu tiên của cả bộ phim, lại còn là cảnh mở màn của một diễn viên mới…

Bên dưới, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

“Trang điểm lên xinh thật đấy…”

“Dáng người cũng đẹp nữa…”

“Tôi cứ nghĩ vai Tử Tây sẽ do một diễn viên đầy đặn diễn cơ… Giang Lộ nhìn còn hợp hơn…”

“Diễn với thầy Tiêu, chắc căng thẳng lắm nhỉ…”

“Nếu là tôi chắc run bần bật luôn…”

“Chậc, đây chẳng phải là cô diễn viên mà ai cũng hóng xem cô ta ngã thế nào à…”

“Quay lại, quay lại, quay cái cảnh này gửi cho Giang Lộ…”

Tiếng bàn tán rộn ràng phía trước, ngay sau đó, một chiếc Hummer đen lặng lẽ dừng lại. Vu Quyền bước xuống mở cửa xe, Tạ Xiễn khoác áo vest bước ra, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy khu nhà tạm được dựng lên ở phim trường…

Và nhìn thấy bóng dáng trong chiếc váy tím nhạt…

Nhìn thấy người con gái ấy…

Đầu ngón tay anh hơi nóng lên, nơi từng chạm vào bức ảnh tối qua… nóng ran.

Vu Quyền vừa định tiến đến thông báo với đạo diễn thì thấy Tạ Xiễn vẫn đang nhìn chằm chằm vào căn phòng dựng tạm…

Anh ngập ngừng dừng lại.

Sau đó điện thoại trong túi vang lên. Vu Quyền cúi đầu nhìn, là trợ lý của Đỗ Liên Tây gọi đến…

Anh chần chừ một chút, ghé sát lại nói nhỏ: “Tổng giám đốc Tạ, trợ lý của cô Đỗ gọi ạ.”

Tạ Xiễn không đáp, gương mặt anh lạnh tanh, dựa lưng vào cửa xe…

Ánh mắt không rời khỏi dáng người trong chiếc váy tím ấy.

Là diễn viên sao?

Ánh đèn chiếu thẳng vào Tiêu Chân. Anh kéo vạt áo choàng, bước vào phòng theo sự dẫn dắt của người đóng vai tiểu nhị, rồi ngồi xuống bàn tròn.

Tiểu nhị cúi người cung kính nói: “Tứ gia, mời ngài chờ một lát, Cửu gia sắp tới rồi ạ.”

Tiêu Chân xoay xoay ly rượu trên bàn, khẽ gật đầu. Tiểu nhị nhanh chóng lui xuống…

Cánh cửa được nhẹ nhàng khép lại.

Chưa đầy một phút sau, cửa lại hé mở.

Châu Mạt đứng đó, lặng lẽ nơi khung cửa, mắt chạm mắt với Tiêu Chân. Đàn ông, quyền lực, mỹ nhân, cả ba thứ đều không thể thiếu, nhất là với nhân vật như Tứ gia.

Ánh mắt Tiêu Chân rất trầm, khí chất anh toát ra khi diễn vai này đúng chất vương giả lạnh lùng. Nhưng Châu Mạt hoàn toàn không nao núng. Giữa lúc mọi người đang nín thở chờ đợi, cô bước vào.

Chiếc váy tím khẽ lay động theo từng nhịp bước chân. Cô cúi người, nhẹ nhàng cầm lấy bình rượu đặt trên bàn, những ngón tay thon thả nâng bình lên, nghiêng đầu rót rượu vào chiếc ly trước mặt anh…

Ống kính dần thu hẹp lại…

Khoảng cách giữa Châu Mạt và Tiêu Chân rất gần. Anh có thể nhìn thấy rõ bờ vai trắng ngần, xương quai xanh nổi bật của cô…

Nhưng điều khiến người ta khó quên nhất lại là đôi mắt dài và sắc của cô, không cần bất kỳ động tác gợi cảm nào, chỉ một ánh nhìn thôi…

Đã mang theo sự quyến rũ…còn mang theo lực hút.

Hai vị đạo diễn cùng toàn bộ ekip đều không rời mắt khỏi cô. Nếu khí thế của Tiêu Chân là áp lực khiến người khác nín thở…

Thì khí chất trầm tĩnh từ bên trong toát ra của Châu Mạt lại như ngọn gió cuốn tất cả mọi ánh nhìn theo mình.

“Mới vào nghề á? Nhìn không giống tí nào…”

“Đạo diễn đến giờ còn chưa hô ‘cắt’ luôn kìa…”

“Cô ấy mặt mộc trông cũng bình thường thôi, không ngờ diễn xuất lại tốt đến vậy…”

“Bỗng thấy cô ấy với thầy Tiêu hợp nhau quá…”

“Đúng thế, đúng thế…”

“Hay là tôi theo luôn couple này nhỉ? Ha ha ha…”

Cảnh quay vẫn đang tiếp tục. Trong lúc đoàn phim còn bận rộn ghi hình, câu “cô ấy với thầy Tiêu hợp nhau quá” cũng vô tình lọt vào tai người đàn ông đang đứng bên chiếc Hummer phía sau.

Vu Quyền vừa cúp máy từ trợ lý của Đỗ Liên Tây, lặng lẽ nhìn vào bên trong phim trường, nơi hai người đang diễn chung. Một lúc sau, anh cũng không nhịn được cảm thán: “Cô diễn viên đóng vai Tử Tây này… đúng là biết diễn thật đấy, tổng giám đốc Tạ, đạo diễn có con mắt nhìn người tốt thật.”

Tạ Xiễn nheo mắt, ánh mắt vẫn không rời khỏi phim trường. Chiếc váy tím kia nổi bật đến chói mắt.

Ngay giây tiếp theo.

Chiếc ly rượu xoay một vòng trong tay cô gái, Châu Mạt làm đúng theo kịch bản, nhẹ nhàng xoay ly tránh đi khi Tiêu Chân định cầm lấy. Sau đó, cô khẽ nghiêng người, ngồi vào lòng Tiêu Chân. Người đàn ông theo phản xạ hơi nghiêng lưng về sau, cúi mắt nhìn cô…

Châu Mạt nghiêng đầu, cũng cúi mắt mỉm cười: “Tứ gia, thật vinh hạnh được đón tiếp.”

Góc nghiêng của cô lúc ấy hoàn hảo đến từng chi tiết.

Ánh mắt Tiêu Chân ngay trước mặt cô bỗng trầm lại. Lần đầu tiên trong quá trình quay phim, anh lạc mất nhịp diễn…

Phía sau máy quay, cả nhóm nhân viên đều dán mắt nhìn Châu Mạt.

Một diễn viên gạo cội đứng bên cạnh đạo diễn Lâm khẽ nói: “Tôi hiểu vì sao anh chọn cô ấy rồi…”

Đạo diễn Lâm bật cười: “Đào được bảo vật rồi, đúng không?”

Diễn viên kỳ cựu khẽ gật đầu: “Đúng vậy…”

Đạo diễn nhìn thấy ánh mắt Tiêu Chân lạc nhịp, thoáng do dự, định giơ tay ra hiệu thì may thay  Tiêu Chân đã lấy lại trạng thái. Chiếc nhẫn ngọc trên tay khẽ động, anh đón lấy ly rượu Châu Mạt vừa đưa tới.

Màu tím ấy, cùng ánh mắt kia, khi ngồi trong lòng người đàn ông, trong mắt cô tràn đầy tình ý, thứ tình ý khiến người ta không cách nào kháng cự.

Giống hệt như cô gái năm ấy, năm năm về trước. Nhưng người con gái hiện tại, cô gái ngay trước mặt lại chưa từng nhìn anh bằng ánh mắt đó một lần nào nữa. 

Cô như thể một người hoàn toàn xa lạ.

Tạ Xiễn chăm chăm nhìn người phụ nữ trong phim trường , dù chỉ cúi đầu, dù chỉ nghiêng mắt, cô vẫn toát ra nét quyến rũ đầy mê hoặc. 

Vu Quyền đứng bên cạnh, không khỏi xuýt xoa: “Cô ấy là diễn viên mới sao? Nhìn trẻ lắm…”

Tạ Xiễn không kìm được, giọng trầm lạnh: “Không trẻ đâu. Có chồng rồi.”

Vu Quyền sửng sốt: “Hả?”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.