🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lễ phát sóng kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, đến khoảng mười hai giờ trưa thì buổi phỏng vấn mới kết thúc. Lần xuất hiện này của Châu Mạt có thể xem như một màn ra mắt thành công, phóng viên suốt buổi không ai dám hỏi thêm câu nào ngoài nội dung được cho phép. Trong vài đoạn clip quảng bá phim Ung Tình Châu Ngọc được chiếu, bóng dáng Tử Tây cũng chỉ thoáng qua chớp nhoáng.

Vai diễn của cô quá ít, tất nhiên sẽ không được đưa vào video tuyên truyền.

Chiếc váy Châu Mạt mặc hôm nay mỏng nhẹ, dù buổi trưa ở Kim Đô trời có ấm lên đôi chút nhưng vẫn còn lạnh. Tiểu Vân vội vàng khoác áo cho cô, trong khi chiếc xe thương vụ màu đen đã đỗ sẵn bên ngoài. Tiểu Sách mở cửa xe, Châu Mạt bước lên, cửa xe vẫn chưa kịp đóng lại thì đạo diễn Lâm đã tiến tới, mỉm cười chào cô. Cô đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, trò chuyện với ông vài câu. Một lát sau, Thành Anh cũng lên xe, rồi cả đoàn mới rời đi.

Thành Anh vừa lướt điện thoại vừa nói: “Đi ăn thôi, hôm nay chị mời.”

Tiểu Vân cười: “Cảm ơn chị Thành.”

Thành Anh khẽ cười, quay sang nói với Châu Mạt: “Chị nhận giúp em một hợp đồng quảng cáo, mấy ngày tới ngoài lịch tuyên truyền phim thì tranh thủ sắp xếp thời gian quay luôn nhé.”

“Vâng.” Châu Mạt gật đầu.

Chiếc xe chạy thẳng đến một trung tâm thương mại gần đó, nơi có khá nhiều nhà hàng. Theo chỉ dẫn của Thành Anh, xe dừng lại trước một nhà hàng Trung Hoa. Tiểu Vân lấy khẩu trang đưa cho Châu Mạt đeo. Khi xe dừng hẳn, mọi người lần lượt xuống xe, cô siết chặt áo khoác.

Cả nhóm bước lên bậc thềm.

Thành Anh nói: “Chị đã đặt món trước trên mạng rồi, khỏi phải đợi lâu.”

Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ dẫn bốn người đến một bàn ăn được bao quanh bởi những món đồ trang trí cổ điển hai bên, không gian khá dễ chịu. Châu Mạt vừa ngồi xuống liền vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán sang một bên. Trong khoảnh khắc vô tình đưa mắt nhìn quanh, cô bỗng nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trong buổi tiệc tối qua.

Cô chống tay lên trán, bàn tay khẽ run.

Vì người đàn ông kia ngồi chếch bên đối diện, nên cô nhìn thấy rất rõ khuôn mặt ấy. Cô không bị cận, mọi đường nét hiện lên rõ ràng trong tầm mắt.

Ông ấy…

Giống hệt bố cô ở thế giới cũ.

Máu trong người như chảy ngược, toàn thân cô cứng đờ.

“Chị Châu? Chị sao thế?” Tiểu Vân kéo nhẹ tay cô, lo lắng hỏi. Châu Mạt giật mình bừng tỉnh, vội dời ánh mắt.

Tiểu Vân, Tiểu Sách và Thành Anh đều nhìn cô với vẻ quan tâm.

Châu Mạt mấp máy môi, cố gượng một nụ cười nhợt nhạt: “Không sao, ăn thôi.”

Thành Anh hơi cau mày, ngẩng đầu nhìn theo hướng ánh mắt khi nãy của cô, nhưng trong quán người ra vào quá nhiều, cô cũng không thể xác định được Châu Mạt đang nhìn ai.

Trong lòng Châu Mạt như có gì nghẹn lại, không biết nên nói sao cho phải. Cô chỉ biết cầm đũa gắp thức ăn, nhưng không kìm được lại ngẩng đầu lần nữa.

Lần này…

Người đàn ông đó vẫn còn ở đó. Và… Đỗ Liên Tây đang đeo khẩu trang, ngồi đối diện ông ấy…

Miếng đồ ăn trong đũa rơi xuống bát, ánh mắt Châu Mạt hẹp lại, nhìn chằm chằm về phía Đỗ Liên Tây. Đúng lúc đó, Thành Anh nắm lấy tay cô, khiến cô giật mình quay lại.

Thành Anh nhìn cô, hỏi nhỏ: “Em đang nhìn người đàn ông mặc vest đen kia à?”

Châu Mạt không đáp.

Một lúc lâu sau, như thể lấy lại được tiếng nói, cô hỏi: “Chị biết ông ấy là ai không?”

Ánh mắt Thành Anh dừng lại trên gương mặt cô, trong lòng đầy nghi ngờ nhưng chưa tiện hỏi, chỉ đáp: “Ông ấy tên là Châu Toàn, tổng giám đốc của Công ty Đầu tư Hải thị. Em với ông ấy…?”

“Không, không có gì. Em chỉ thấy ông ấy trông rất giống một người quen cũ thôi.” Châu Mạt cắt ngang dòng suy đoán của Thành Anh.

Công ty Đầu tư Hải thị?

Lại còn là tổng giám đốc…

Một người như vậy, sao có thể là bố cô được chứ?

Châu Mạt cười gượng, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Nhìn đĩa đồ ăn trước mặt, lần đầu tiên cô thừa nhận, ở thế giới này, cô thật sự quá cô đơn…

Khoảng hơn một giờ chiều, bữa ăn kết thúc. Thành Anh lau khóe môi, liếc nhìn Châu Mạt một cái, thấy sắc mặt cô đã ổn định lại thì cũng nhẹ nhõm phần nào. Cô hỏi: “Chiều em về nghỉ hay đi cùng chị đến công ty?”

“Em về nghỉ ạ.” Châu Mạt đáp, bữa cơm vừa rồi khiến tâm trạng cô chìm sâu vào cảm giác bi quan, cô chỉ muốn được ở cạnh ông nội Tạ.

“Được.” Thành Anh gật đầu rồi vẫy tay gọi thanh toán.

Châu Mạt dùng khăn giấy lau khóe môi, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được, lại ngẩng đầu nhìn về phía bàn kia. Người đàn ông ấy khẽ xoay cổ tay xem đồng hồ, sau đó ngẩng lên nói gì đó với Đỗ Liên Tây, rồi dùng đũa gắp thức ăn cho cô ta. Hai người trông… khá thân mật.

Đỗ Liên Tây… rốt cuộc cô ta có quan hệ gì với người đó?

Nhưng nghĩ lại, tiểu thư nhà họ Đỗ ở Kim Đô, quen biết một nhân vật như vậy cũng chẳng có gì là lạ.

Châu Mạt cố gắng thu lại ánh nhìn.

Cô chợt nhớ đến năm mười sáu tuổi thi đỗ đại học, bố từng ôm vai cô, mỉm cười nói: “Con gái nhỏ củabố trưởng thành rồi…”

Khóe mắt bất chợt cay cay.

Cô cầm lấy chiếc khẩu trang đặt bên cạnh, đeo lên, thuận tay lau nhẹ nơi khóe mắt để người khác không nhận ra. Bốn người rời khỏi nhà hàng.

Không đi ngang qua bàn kia. Thành Anh theo sau Châu Mạt lên xe, nói: “Chắc không phải bạn trai của Đỗ Liên Tây đấy chứ?”

Châu Mạt ngồi thẳng dậy, đáp: “Em không biết.”

Chỉ là trông rất giống bố cô thôi…

Cũng chẳng là gì cả.

Bố cô chỉ là một nhân viên trong doanh nghiệp nhà nước.

Làm sao có thể là tổng giám đốc của một công ty đầu tư.

Thành Anh vẫn cầm điện thoại, lén chụp vài tấm hình.

Tiểu Sách đưa Thành Anh đến công ty rồi mới chở Châu Mạt về biệt thự. Lúc này đã hơn hai giờ, ông nội Tạ đang cắm hoa ngoài sân. Châu Mạt đứng trên bậc thềm, nhìn ông, trong lòng bất giác dâng lên một luồng ấm áp. Cô cởi áo khoác, mỉm cười bước tới gọi lớn: “Ông ơi.”

“Ồ? Hôm nay Mạt Mạt về sớm thế?” Ông nội Tạ cắm xong bó hoa cuối cùng, lau tay rồi quay lại nắm lấy tay cô, “Lại đây, xem ông cắm hoa tiếp nào.”

Châu Mạt vâng một tiếng, cúi người thì thấy trên giá áo có treo một chiếc vest. Cô ngập ngừng hỏi: “Ông ơi, Tạ Xiễn về rồi ạ?”

“Hả? Về rồi, ăn cơm trưa ở nhà luôn đấy. Nhưng sắc mặt không tốt lắm, con… có muốn lên xem thử không?” Ông nội Tạ như sực nhớ ra.

Châu Mạt trầm ngâm giây lát.

Cô nhớ lại tâm trạng của mình sáng nay.

Có lẽ, cô có thể thử… thử xem có thể cùng Tạ Xiễn bắt đầu lại không.

Cô gật đầu: “Vâng, con lên xem.”

Ông nội Tạ vốn chỉ hỏi thử, không ngờ cô đồng ý. Ông mừng rỡ hẳn: “Thế thì đi đi, cũng không biết có phải bị ai ở công ty làm cho tức giận không.”

Châu Mạt cười: “Vâng.”

Cô xắn tay áo chiếc váy dài màu be, bước lên cầu thang. Cửa phòng làm việc trên tầng hai đang mở, khi tiến đến gần, cô hít sâu một hơi. Tên đàn ông này, trước kia cô còn xem là kẻ địch, giờ lại định đối xử với anh như người yêu…

Châu Mạt ngó vào.

Đúng lúc ánh mắt cô chạm phải ánh nhìn lạnh lùng từ phía sau bàn làm việc, nơi người đàn ông đang chăm chú xem số liệu.

Lông mày và ánh mắt của Tạ Xiễn rất lạnh lùng.

Châu Mạt: “……”

Gì đây?

Giận à?

Cô đứng thẳng người, bước nhẹ nhàng vào phòng, cảm thấy có chút ngượng ngập: “Anh ăn cơm chưa?”

Chủ động hỏi thăm đấy nhé.

Tạ Xiễn đẩy máy tính xách tay ra, tựa người vào ghế, hai tay đan trước bàn: “Chưa.”

“Sao không ăn?” Châu Mạt nhướng mày, cái tên chuyên nói dối này, ông nội vừa bảo anh ăn trưa ở nhà rồi mà.

“Không muốn ăn.” Tạ Xiễn đáp, ánh mắt dài hẹp vẫn nhìn chằm chằm cô. Châu Mạt dừng một chút, hỏi: “Tại sao lại không muốn ăn? Giận ai à?”

Châu Mạt cũng chỉ tiện miệng hỏi một câu.

Người đàn ông khẽ hé đôi môi mỏng: “Em.”

“Tôi?” Châu Mạt sững người, cô lại làm gì chọc giận anh rồi chứ. “Tại sao?”

Tạ Xiễn cầm điện thoại, bấm một cái.

Một đoạn tin nhắn hiện lên.

“Nếu cô Châu đã rộng rãi vậy, vậy xin hỏi cô thấy thầy Tiêu và Tạ Xiễn chồng cô, ai dịu dàng hơn?”

“Tất nhiên là thầy Tiêu rồi.”

Giọng nữ ở câu sau còn mang chút ngạo nghễ.

Châu Mạt bỗng khựng lại.

Ồ?

Cô nhìn anh vài giây, anh cũng nhìn cô.

Một lúc sau, Châu Mạt mở điện thoại của mình, tìm đoạn phát lại buổi phỏng vấn lúc nãy, đưa thẳng ra trước mặt Tạ Xiễn.

“Không nghe đoạn sau à?”

Tạ Xiễn cúi mắt xuống lắng nghe.

“Tôi và thầy Tiêu chỉ là đồng nghiệp, cùng đóng chung một bộ phim. Thế nên cảm giác anh ấy mang lại là sự dịu dàng. Nhưng mà, tổng giám đốc Tạ…”

“Nhưng mà chồng tôi ấy mà, chúng tôi thường xuyên ở bên nhau. Anh ấy cũng dịu dàng đấy… nhưng đa phần là bá đạo.”

Anh ấy tuy cũng dịu dàng, nhưng đa phần là bá đạo…

Châu Mạt khoanh tay trước ngực, hỏi: “Còn giận không?”

Giọng Tạ Xiễn trầm thấp: “…Không.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.