Nhìn Hề Như Quỳnh có vẻ như sắp khóc, Bạch Doãn có phần lo lắng, vội ngồi xổm trước mặt nàng
" Sao vậy? Đau ở đâu sao?"
"Ta..."
Hề Như Quỳnh muốn trả lời, nhưng khi vừa mở miệng, nàng thấy mình nóng vành mắt. Cắn răng, ngước lên trời, chớp chớp mắt gắng để không cho nước mắt chảy xuống, không được khóc trước mặt người khác...
Lúc bấy giờ, Khang vương mới lạnh nhạt tiếng
" Trời đã muộn. Đưa nàng ta ra khỏi đây rồi nói sau."
Bạch Doãn đưa tay vén sợi tóc lòa xòa trước mặt nàng
" Ta đưa cô ra khỏi đây trước."
Thấy nàng gật đầu, Bạch Doãn kéo nàng đứng dậy
" A..."
Hề Như Quỳnh kêu lên có phần thảm thiết, rồi lại ngồi sụp xuống, nước mắt đua nhau chảy. Lần này nàng không khóc vì đau lòng, mà là vì đau chân. Chân nàng chắc hẳn là bị trật rồi, vừa rồi Bạch Doãn dùng lực mạnh kéo nàng đứng lên, khiến chạm phải chỗ bị thương.
Bạch Doãn hoảng hốt lập tức ngồi xuống trước mặt Hề Như Quỳnh, đưa tay lau nước mắt cho nàng
" Sao vậy? Sao vậy? Sao lại khóc rồi ?"
Hề Như Quỳnh cắn môi nghẹn ngào, xoa xoa chỗ đau
" Chân ta... Chân..."
" Chân?"
Bạch Doãn vội đưa tay chạm vào chỗ đau của Hề Như Quỳnh để xem xét vết thương. Bỗng một bóng người đem theo hàn khí bước đến, đẩy Bạch Doãn sang một bên, cúi xuống cầm lấy chân nàng, nắn nắn một chút
" Khang vương gia, người..."
" Rắc... rắc..." Tiếng khớp vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-khong-vo-tam/2629485/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.