Buổi tối, khi Lục Lệ Hành nhận được một tin nhắn WeChat của Trần Thư Diệc thì anh đang chuẩn bị tới phòng tâp thể thao của khách sạn để tập thể hình.
Đối với người mỗi ngày tập thể hình một giờ như Lục Lệ Hành mà nói thì không vận động ba ngày này khiến anh có cảm giác xương cốt như rỉ sắt, cả người chẳng được thoải mái.
Cầm điện thoại lên thì thấy một câu: Có phải là anh em hay không?
Đã quá quen với kỹ xảo của Trần Thư Diệc, Lục Lệ Hành gửi cho anh ấy một câu: Có việc gì thì nói đi.
Khung chat thông báo đối phương đang soạn tin nhắn.
Lục Lệ Hành gõ cửa phòng tắm, Kỷ Khanh Khanh kéo cửa ra, hỏi:
“Sao thế anh?”
“Anh đi tập thể hình, một giờ sau thì về.”
Kỷ Khanh Khanh kéo hẳn cửa ra, nhìn quần áo Lục Lệ Hành đang mặc, ánh mắt sáng ngời:
“Mang em theo đi!”
Lục Lệ Hành khom người để thay giày thể thao, nghe vậy thì liếc mắt nhìn cô một cái, nỏi:
“Không phải em vừa mới tắm xong à? Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”
“Tắm rửa thì sao? Vừa đúng lúc lỗ chân lông giãn ra, em đi vận động để bài tiết mồ hôi, hơn nữa, anh từng nói muốn giúp em tập ra cơ bụng à?”
Cô vỗ vỗ cái bụng mềm mại của mình.
—— “Cảnh báo tử vong! Mời ngài giúp vợ ngài – Kỷ Khanh Khanh hoàn thành nhiệm vụ tập cơ bụng. Mỗi ngày tập thể hình một giờ, nhận giá trị sinh mệnh trị giá mười giờ.”
Lục Lệ Hành ngẩn người, ánh mắt lưu luyến bụng nhỏ của cô, sau đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-muon-lam-qua-phu/51859/chuong-76-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.