3
Tôi vừa nằm trên giường, đã thấy rất nhiều bình luận:
【Qua đêm nay, Lăng Độ sẽ hoàn toàn hận nữ phụ…】
【Tại sao? Chỉ vì nữ phụ bắt anh ta xin lỗi? Không đến mức đó chứ.】
【Không phải vì vậy, mà là vì, đêm nay mưa bão lớn, em trai Lăng Độ trốn khỏi phòng bệnh, muốn hái con diều trên cây, đúng lúc cậu ta trèo cây, cột điện bên cạnh đổ vào cây, đập trúng em trai cậu ta, em trai cậu ta c.h.ế.t ngay tại chỗ.】
【Không phải chứ, chuyện này liên quan gì đến nữ phụ?】
【Nếu nữ phụ không bắt cậu ta ninh canh, cậu ta định đi thăm em trai, như vậy có lẽ đã tránh được bi kịch.】
【Sau đó cậu ta trở thành ảnh đế, dùng mọi thủ đoạn để chèn ép Nhan Song, nâng đỡ Giang Âm, hóa ra là vì vậy!】
Cái gì!
Tôi nhảy khỏi giường, mở cửa sổ.
Bầu trời đêm mây đen dày đặc, có vẻ như sắp mưa.
Không còn thời gian nữa!
Tôi lập tức lao xuống bếp, phanh không kịp, suýt nữa thì ngã.
Lăng Độ đỡ tôi.
Cậu ta dù sao cũng mới mười tám tuổi, không biết che giấu cảm xúc, trong mắt gần như viết rõ hai chữ "khó chịu": "Sao vậy?"
Tôi không quan tâm đến thái độ của cậu ta, trực tiếp nói: "Không cần ninh canh nữa! Cậu…"
Tôi muốn nói: "Cậu mau đi thăm em trai cậu đi, càng nhanh càng tốt, đóng cửa phòng bệnh cẩn thận, đừng để cậu bé chạy lung tung."
Nhưng mà, lời đến bên miệng, lại không sao nói ra được.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-muu-mo-bong-thanh-nu-chinh/716458/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.