"Nguyệt nhi, đã cảm thấy tốt hơn chưa?"
Bước qua viện môn,Lâm Nguyệt liền nghe được thanh âm nhàn nhạt của Bạch Ngọc Điệp truyền đến, nàng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hắn đang đứng khoanh tay đón gió ở trong sân.
"Đa tạ phụ thân quan tâm,vết thương của Nguyệt nhi sau một ngày nghỉ ngơi đã tốt hơn nhiều."
Lâm Nguyệt vẫn cúi thấp đầu như ngày hôm qua,nhẹ giọng trả lời, làm cho ánh mắt qủy dị đang dò xét bản thân kia khôi phục lại như cũ.
Không phải là đã tốt hơn nhiều sao? Hai tay nàng ngày hôm qua đầy các vết thương chồng chất,sáng hôm nay một chút dấu vết đã không còn, nàng có nên khen ngợi một câu nơi này không hổ là Tu Chân Giới hay không? Ở thế giới kia bình thường làm gì có cái loại dược liệu thần thánh như vậy?
"Hôm qua ta kêu Yến nhi đưa dược đến,con đã dùng chưa?"
Thấy Lâm Nguyệt không nhìn mình, Bạch Ngọc Điệp cho rằng nàng còn giận,nhíu mày hỏi lại.
"Đã dùng xong, đa tạ phụ thân."
Hai chữ “phụ thân” này làm cho Lâm Nguyệt cảm thấy thật gượng gạo, nhưng nàng lại không có thể không gọi.
Hiện tại nàng đang ở trong hang sói, nếu như không nhịn, sẽ lộ ra sơ hở, làm cho Bạch Ngọc Điệp nghi ngờ.
"Vậy là tốt rồi, ngày mai Niêm Hoa Lão tổ hội phái người tới đón con,đến chỗ ngài ấy con phải hầu hạ cho thật tốt có biết chưa?" Bạch Ngọc Điệp nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Nguyệt một cái, trong mắt mơ hồ xuất hiện một tia phức tạp, giọng điệu lại vẫn bình tĩnh.
Trong lòng Lâm Nguyệt cả kinh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-nghich-tap-khuynh-thanh-doc-tien/1844897/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.