Mà con yêu thú đang nhắm vào nàng thì lại vồ hụt, trượt dài rồi lao thẳng xuống vực sâu gần đó.
“Oa, sư muội lợi hại thật đấy!”
Thấy yêu thú rơi vực, Lạc Thủy Vi lại chạy ra như không có chuyện gì xảy ra.
Nàng ta như không cảm nhận được sát khí toàn thân của Lâm Táp Táp, còn tới gần vách đá cúi người ngó xuống, lưng quay về phía nàng, giọng cảm thán: “Vực sâu như vậy, rơi xuống chắc chắn tan xương nát thịt.”
Lâm Táp Táp trừng mắt nhìn bóng lưng Lạc Thủy Vi, ánh mắt u tối như vực thẳm.
"Tan xương nát thịt càng tốt." Nàng lẩm bẩm, ánh nhìn lạnh băng như lưỡi dao.
Không thể nhịn được nữa, Lâm Táp Táp nâng chân đá tới, giọng rít qua kẽ răng:
“Tan xương nát thịt mới có thể khiến ngươi chết hẳn!”
“Sư muội.”
Ngay lúc Lâm Táp Táp sắp đá trúng Lạc Thủy Vi, một giọng nam trầm thấp đột ngột vang lên từ phía xa.
Lạc Thủy Vi quay đầu lại.
Lâm Táp Táp đá hụt, mất thăng bằng cắm đầu xuống vực.
Gió dữ dội quất vào mặt như dao cắt, trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa sống và chết, nàng dường như nhìn thấy Lạc Thủy Vi đang mỉm cười.
Rồi— nàng du hồn về cõi mộng, xem trọn cuốn tiểu thuyết chó má kia một lèo, đến lúc có lại ý thức thì… chính là bây giờ.
Khó trách toàn thân nàng như bị xe lu cán qua, đôi cẩu nam nữ kia liên thủ hại nàng thảm không còn gì thảm hơn.
“Tiểu thư, người lạnh sao?”
Sở Ưu thao thao bất tuyệt nãy giờ, bỗng nhận ra Lâm Táp Táp đang run rẩy. Nhưng giờ đang mùa xuân, ngoài trời nắng đẹp rực rỡ, ấm áp như lò sưởi, nàng khó hiểu hỏi một câu.
Lâm Táp Táp không lạnh, nàng tức.
Tức đến toàn thân run rẩy, tóc muốn dựng ngược.
Từ lời Sở Ưu, nàng biết mình được Hạ Lan Lăng cứu về.
Lần luyện thí đó vì Lâm Táp Táp ngã vực mà bị hủy ngang, nhưng trước khi nàng rơi, Hạ Lan Lăng đã bắt được hai con yêu thú, nên được cha nàng—Lâm Phù Phong, ban thưởng luôn viên Tẩy Tủy Tiên Đan.
Sau đó, khi biết Lâm Táp Táp kinh mạch đứt đoạn, xương cốt nát bấy như bị xay sinh tố, Hạ Lan Lăng lại quyết định nhét viên tiên đan vào miệng nàng.
Lúc ấy ai cũng nói việc ấy vô ích, chỉ có mình hắn cố chấp thử, ai ngờ lại trúng số độc đắc, giúp Lâm Táp Táp kéo được cái mạng về từ Diêm Vương.
Dưỡng thương mấy ngày, Lâm Táp Táp dần có tinh thần, nằm thêm ít nữa thì cảm thấy đan điền như có khí xoáy, cơ thể nhẹ bẫng như gió xuân, rồi bất ngờ bước vào Luyện Khí kỳ.
“Cái quỷ gì vậy?”
Nàng nghi hoặc giơ tay lên thử, đầu ngón tay quả nhiên có linh lực yếu ớt, nhưng chỉ một thoáng liền bùm một tiếng bay mất.
Sở Ưu bên cạnh vui như mở hội, vừa bóp chân vừa xoa vai cho nàng, đoán già đoán non: “Chắc là do mấy tháng nay được rót linh lực đều đặn đấy ạ.”
Thật vậy, rơi vực vỡ xác mà vẫn còn sống, đã là mạng lớn hơn trâu. Vậy mà viên tiên đan kia lại còn phát huy hiệu lực trên thân thể không chút tu vi của nàng, đúng kiểu một xác chết cũng có thể thành thần tiên.
Mạng thì giữ được, nhưng muốn tỉnh lại đâu có dễ.
Lâm Phù Phong sau khi tìm được nàng liền mời trưởng lão y tu về xem mạch, nghe được một cách duy nhất để duy trì sinh mạng: rót linh lực hàng ngày.
Không ai biết Lâm Táp Táp bao giờ mới tỉnh, càng không dám chắc nàng có còn tỉnh lại được không, vậy mà suốt nửa năm trời, phụ thân nàng ngày nào cũng đích thân đến truyền linh lực cho nàng — dùng mạng nuôi mạng.
“Cha ta đâu rồi?”
Đoạn này trong sách không có viết, Lâm Táp Táp thực sự cũng chẳng rõ.
Sở Ưu nói: “Tông chủ nghe nói Bắc Hải có một loại linh thảo có thể bảo hộ tâm mạch, nên đã dẫn theo công tử Hạ và vài đệ tử đi tìm rồi ạ.”
“Nô tỳ đã gửi truyền âm cho tông chủ, chắc mấy hôm nữa là sẽ về.”
Lâm Táp Táp khẽ nhấc mí mắt, giơ tay động động cánh tay, ra hiệu cho Sở Ưu đỡ nàng dậy:
“Ngủ đến rục xương luôn rồi, mau giúp ta chải tóc tô phấn, ta phải xinh đẹp như hoa đón cha về.”
Sở Ưu nghe xong liền tíu tít chạy đi chọn váy áo mới.
Lâm Táp Táp vốn đã đẹp, kiểu sắc sảo đẹp như dao chém gió, sắc bén mà đầy công kích. Chỉ cần lệch tay chút thôi là dễ bị nói thành diễm lệ lẳng lơ.
May thay, nàng biết trang điểm, lại cộng thêm bản tính vô tâm vô phổi chẳng biết buồn là gì, thế nên đôi mắt luôn sáng trong như trẻ nhỏ, trông vừa quyến rũ lại có phần ngây thơ.
Nàng mặc một váy lụa phớt hồng như mây nước, nhẹ nhàng nâng mi dán hoa điệp vàng lên trán, lại cài thêm vài đoá hoa ngọc vào mái tóc.
Hôm nay trời rất đẹp, nắng xuân rực rỡ.
Lâm Táp Táp vén váy bước ra cửa, mới bước hai bước liền có người tới báo: “Tông chủ đã trở về.”
Cha về rồi.
Ngủ nửa năm, bị cưỡng ép xem xong một quyển truyện cẩu huyết rác rưởi, Lâm Táp Táp nhớ cha tới mức muốn ôm chân khóc luôn.
Chỉ tiếc thân thể nàng mới hồi phục, chạy nhảy thì không được, đành phải để Sở Ưu dìu đi từ từ.
Vừa bước vào tiền điện, Lâm Táp Táp liền nghe thấy tiếng cười khanh khách ỏn ẻn của nữ nhân.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.