🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bị nàng giở trò như vậy, Lạc Thủy Vi đứng bên cạnh sớm đã rụt tay khỏi cánh tay Hạ Lan Lăng. Nàng ta không còn cười nổi nữa.

Lâm Táp Táp thấy thế liền vui, cũng hết hứng ôm ấp Hạ Lan Lăng, buông tay lùi lại vài bước.

“Cha ta đâu?” – nàng chuyển hướng ánh nhìn về phía Hạ Lan Lăng, giọng thờ ơ không còn mặn mà.

Hạ Lan Lăng cũng không lấy làm lạ, vẫn ôn hòa như cũ:

“Sư phụ đang trị thương trong điện.”

“Cha ta bị thương?!” – Không trách ông vừa về đã không tới thăm nàng.

Lâm Táp Táp giật mình, lập tức nhấc váy bước nhanh lên bậc thềm, vội vàng rời đi.

Trước khi đi, nàng không quên ném xâu kẹo hồ lô vào góc, còn lầm bầm một câu đầy ghét bỏ: “Đồ gì mà chua đến ê răng, chó cũng chẳng thèm ăn.”

Lạc Thủy Vi nghe xong, mặt trắng bệch rồi đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng nước.

“Sư huynh...” – nàng ta khịt khịt mũi, tủi thân nói – “Sư muội vẫn ghét muội, muội phải làm sao đây...”

Hạ Lan Lăng cúi đầu nhìn tay áo mình — vốn trắng tinh, giờ dính một vệt kẹo dính dính, chắc là do Lâm Táp Táp ăn kẹo hồ lô xong dính vào.

Mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ còn quẩn quanh bên mũi, hắn giọng bình thản: “Không sao. Tông môn to như vậy, người được nàng thích... chẳng có mấy ai.”

“Sư huynh chắc là một trong số ít người đó rồi.”

Lạc Thủy Vi giống như đang đùa, nhưng trong lời nói lại mang theo chút thăm dò rụt rè: “Sư muội hình như rất thích huynh.”

“Thế à?” – Hạ Lan Lăng nhướn mày, chỉ đáp vỏn vẹn hai chữ, giọng điệu khiến người ta không đoán ra tâm ý.

Ánh mắt hắn liếc về phía đại điện.

Trong điện, Lâm Phù Phong vừa thay xong bộ y phục đẫm máu.

Mệt mỏi tựa vào giường, mái tóc đen dài buông xõa, sắc mặt trắng bệch không chút huyết sắc.

Chưa kịp vận công lần nữa thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp, không hề thông báo, cửa điện bị đẩy ra, một bóng người bước vào nhanh như gió.

“Cha!” – Lâm Táp Táp lao vào, tiếng gọi quen thuộc khiến Lâm Phù Phong bất lực thở dài.

Cả tông môn này, cũng chỉ có mình nàng dám làm càn đến vậy.

Lâm Táp Táp sải bước đến bên giường, thấy cha mình mặc y bào rộng thùng thình, không nhìn ra được vết thương, liền quỳ sụp trước mặt ông, lo lắng hỏi: “Nghe nói cha bị thương? Bị ở đâu? Mau cho con xem với!”

Lâm Phù Phong khẽ giữ tay nàng lại, ho vài tiếng trấn an:

“Không nặng đâu, không sao cả.”

“Nhưng mặt cha trắng bệch kìa!”

Lâm Phù Phong cười khổ: “Do già rồi đấy. Mấy hôm nay ăn gió nằm sương mệt quá thôi.”

Cái lý do này chán đến mức như đang lừa đứa ngốc.

Lâm Phù Phong là tu sĩ Đại Thừa kỳ đỉnh cao, danh tiếng lừng lẫy trong tu chân giới, đã sớm đoạn tuyệt ngũ cốc, mấy chuyện kiểu "mệt vì ăn uống kham khổ" nghe thôi đã thấy vô lý.

Nhưng Lâm Táp Táp lại tin.

Mới chỉ là luyện khí kỳ, nàng chẳng biết mấy về tu hành, chỉ nghi hoặc nhìn ông mấy cái, cuối cùng gật đầu bảo: “Vậy cha nhớ nghỉ ngơi cho tốt, ăn nhiều thịt vào bổ cho lại sức.”

Ngày thường nàng vốn đã thấy cha ăn uống chẳng bao nhiêu.

Cảnh cha con ngọt ngào này vừa hay lọt vào tai Hạ Lan Lăng, người đang bước đến cửa điện — hắn do dự không biết có nên vào hay không.

Lâm Phù Phong nhận ra khí tức, hơi điều hòa lại hơi thở. Nghe con gái nói xong, ông bật cười, khóe môi cong lên, giơ tay xoa nhẹ má nàng:

“Để cha nhìn con thật kỹ.” – ông lại ho vài tiếng.

Lâm Phù Phong tu vi cao thâm, dung mạo đã sớm bất biến, ngũ quan tuấn tú, thoạt nhìn còn trẻ trung, hai người đứng cạnh nhau cứ như anh em.

“Tỉnh lại là tốt rồi.” – Giờ đây thấy con gái đã tỉnh, khối đá trong lòng ông cuối cùng cũng rơi xuống, tâm tình buông lỏng không ít.

Lâm Phù Phong bị thương quá nặng, không thể giữ được vẻ điềm tĩnh lâu trước mặt Lâm Táp Táp. Sau khi dặn dò vài câu đơn giản, ông viện cớ có việc tông môn cần xử lý để giục nàng rời đi.

Dù Lâm Táp Táp còn muốn nói chuyện thêm với ông, nhưng chuyện nên hiểu nàng đều hiểu, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu, xoay người bước ra.

“Vậy cha phải nghỉ ngơi nhiều nhé.”

Nàng đi ra, Hạ Lan Lăng đi vào. Hai người lướt qua nhau nơi ngưỡng cửa, Hạ Lan Lăng rất lễ phép gọi nàng một tiếng: “Sư muội.”

Nếu là trước kia, Lâm Táp Táp chắc chắn sẽ làm như không nghe thấy, khinh thường không buồn đáp lại. Nhưng hôm nay đã khác, nàng ngẩng đầu liếc hắn một cái, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Sự thay đổi này lọt trọn vào mắt Lâm Phù Phong.

Sau khi nàng rời đi, ông không khỏi cảm thán với Hạ Lan Lăng: “Qua trận này, tính khí con bé cuối cùng cũng biết thu liễm lại rồi.”

Vì vết thương quá nặng, Lâm Phù Phong chuẩn bị bế quan nửa năm, trước khi bế quan, ông trao hơn nửa quyền hành trong tông môn cho Hạ Lan Lăng, kèm theo vài dặn dò quan trọng.

“Táp Táp tuy đã tỉnh lại, nhưng thân thể còn yếu, linh lực truyền dẫn không được gián đoạn.”

Hạ Lan Lăng hiểu rõ ý ông, cúi đầu cam kết: “Đệ tử nhất định mỗi ngày đều truyền linh lực cho sư muội.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.