Vậy… vết thương trên tay Hạ Lan Lăng, chẳng phải là vì nàng mà có?
Sau một giấc ngủ, đầu óc Lâm Táp Táp dần trở nên sáng suốt, suy ngẫm theo hướng ấy, cơn tức trong lòng nàng với Hạ Lan Lăng cũng dịu xuống đôi chút. Dẫu cho hắn nói được làm được, một lòng muốn bảo hộ nàng là thật, nhưng việc hắn bỏ lại nàng để cứu Lạc Thủy Vi… đó cũng là sự thật rõ rành rành.
Hắn không để tâm đến nàng.
So với nàng, Hạ Lan Lăng càng để tâm đến tiểu sư muội bảo bối kia – Lạc Thủy Vi.
【 "Thụ đằng là vật cộng sinh, có thể ẩn trong bốn phương tám hướng, nhưng cuối cùng vẫn sẽ trở về bản thể." 】 Bỗng dưng, Lâm Táp Táp nhớ lại đoạn đối thoại giữa nàng và Hạ Lan Lăng trong huyết lâm. Nàng trầm ngâm nhấm nháp ý tứ ẩn trong lời hắn nói, trong lòng như có ánh sáng chợt lóe — một tia manh mối hiện ra rõ rệt. Lục đằng và huyết thụ là vật cộng sinh, cho dù lục đằng có kéo dài đến đâu, cuối cùng cũng phải quay lại với huyết thụ. Cho nên, Hạ Lan Lăng mới có thể lưu lại phù chú trên đường đi cứu Lạc Thủy Vi — phù không phải để ghi nhớ đường đi, mà là để lại cho nàng. Nàng rốt cuộc phải đối diện với một vấn đề: — Nếu Hạ Lan Lăng có thể dán phù ghi đường, có thể đốt rừng máu mở lối, vậy thì vì sao hắn không đuổi
【 "Việc ấy thì liên quan gì đến việc huynh dán phù để dẫn đường?" 】
【 "Quả thực… không liên quan." 】
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716519/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.