Lâm Táp Táp từng nói, chọn rồi chính là chọn, cho dù ngươi có ngàn vạn lý do, muôn ngàn nỗi khổ, thì cuối cùng người nàng không chọn vẫn là hắn.
“Chậc.”
Trạch Lan xem đủ trò vui, lắc đầu xoay người bước khỏi ngục thất.
Trường bào đen kịt lướt nhẹ qua mặt đất, đi rất xa mới không còn nghe tiếng nàng nữa. Ngẩng đầu nhìn trời xanh vời vợi, hắn khẽ vuốt cổ tay, thì thào như lẩm bẩm với chính mình: “Ánh mắt… đều kém cỏi như vậy.”
Tên tiểu tử gọi là Phong Khởi kia, tâm tính u ám cô độc, nội tâm không ổn định, nhìn thế nào cũng không phải lương phối.
…
Sau khi ‘giải cứu’ Hạ Lan Lăng, Trạch Lan cũng không giam giữ Lâm Táp Táp nữa.
Tuy có trêu đùa nàng, nhưng hắn vẫn đối đãi với nàng không tệ — ăn ngon, ở tốt, còn sắp xếp nơi nghỉ tử tế cho Hạ Lan Lăng, có người hầu hạ, có kẻ trị thương, chỉ là độc trong cơ thể hắn thì không ai đụng đến.
Trong căn phòng sáng sủa thoáng đãng, Lâm Táp Táp đã ‘dỗ dành’ Hạ Lan Lăng suốt mấy canh giờ, đến mức giọng cũng khàn khàn. Nàng đã giải thích vô số lần vì sao mình lại chọn Phong Khởi, còn không tiếc lời tỏ tình: “Ca ca, trong lòng muội có huynh mà!”
“Muội thật sự tin huynh có thể dựa vào bản lĩnh của chính mình thoát khỏi ngục, huynh là người mạnh mẽ nhất, nên muội mới chọn cứu tên vô dụng Phong Khởi ra trước để giảm bớt gánh nặng cho huynh thôi. Nhưng trong lòng muội, người muốn cứu nhất vẫn là ca ca đó!”
“Lăng ca
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716529/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.