Lâm Táp Táp chẳng buồn mắng hắn ngốc, ánh mắt nàng chăm chú nhìn phía trước, tay gõ gõ vào tay hắn, bảo: “Buông ta ra mau, chúng ta phải bám theo con chó ngốc kia!”
Hạ Lan Lăng theo ánh mắt nàng nhìn tới, rồi ghé tai nàng thấp giọng bật cười: “Đó là Hổ Sư thú.”
“Ta là nói nó ngốc như chó, đâu có nói nó không phải sư tử.” Lâm Táp Táp liếc hắn một cái, ánh mắt rõ ràng là ‘ngươi là đồ ngốc à?’.
“Nào nào nào, mau theo thôi.” Thấy “Vũ Sư” sắp rẽ vào khúc quanh, nàng kéo lấy tay áo Hạ Lan Lăng, bước nhanh, “Con sư tử này vừa ngốc vừa đần, lại là linh sủng của Trạch Lan, nhất định biết nhiều chuyện về hắn. Chúng ta có thể từ miệng nó moi chút tin tức.”
‘Vũ Sư’ Cát Tường hoàn toàn không hay biết mình đã bị theo dõi, chân ngắn lon ton nhảy nhót tiến về nơi vắng vẻ hẻo lánh.
Lâm Táp Táp một đường rượt theo tới hậu sơn sau điện, chạy đến nỗi thở không ra hơi, ánh mắt vẫn dõi theo Cát Tường, hoàn toàn không để ý đến tấm bia đá khắc chữ đỏ dựng sát rìa địa giới. Dù có nhìn thấy, nàng cũng không nhận ra những chữ cổ khắc trên đó.
Hạ Lan Lăng nhận ra tấm bia ấy, ánh mắt khẽ trầm xuống, trong lòng thầm đọc ra ba chữ khắc đỏ trên đó:
Thanh Linh Cổ Cảnh. Nếu hắn không đoán sai... nơi này chính là cấm địa của Thần Cung. Lâm Táp Táp bước vào hậu sơn mới phát hiện nơi này linh khí dồi dào, lại tự có kết giới bao phủ, là một thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716534/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.