“Ngươi biết nó gọi là gì không?” Trạch Lan khẽ đưa tay ra hiệu bảo Lâm Táp Táp lại gần.
Lâm Táp Táp quỳ xuống, định đưa tay chạm vào trái cây đỏ giữa bụi thảo mộc thì nghe giọng hắn chậm rãi nói ra mấy chữ: “Nam Lĩnh Nhiêu Hoa.”
Ngón tay nàng khẽ run, chưa kịp lên tiếng, Trạch Lan đã lặp lại lần nữa, từng chữ đều nặng như đá tảng: “Táp Táp, nó tên là Nam Lĩnh… Nhiêu Hoa.”
——Nam Lĩnh Nhiêu Hoa.
Đó là danh tự của mẫu thân nàng.
Mấy chục năm về trước, Nam Lĩnh Nhiêu Hoa nhân danh du hành quay trở lại Thần Nông Cốc, ở lại nơi này trọn những ngày cuối đời.
Nàng hối hận rồi.
Hối hận vì năm xưa đã quá nhẹ dạ tin người, càng hối hận vì không nghe lời sư phụ, cứ cố chấp đem lòng yêu một kẻ chưa từng thật sự thương mình. Điều duy nhất nàng có thể giữ cho bản thân đến cuối cùng, là dưới danh nghĩa du ngoạn mà lặng lẽ rời khỏi hắn.
Nàng không muốn nói cho Lâm Phù Phong biết mình sắp chết, không muốn để hắn nghĩ rằng nàng vẫn còn lưu luyến hắn. Cuối đời, nàng ngày ngày trú trong trúc ốc của Cổ Cảnh Thanh Linh, xem đi xem lại những tàn ảnh còn sót lại nơi ấy, chỉ mong tìm được bằng chứng hắn từng lừa gạt tình cảm nàng.
Bụi linh thảo nửa sống nửa héo kia, chính là do oán hận và không cam lòng của Nam Lĩnh Nhiêu Hoa tụ lại mà thành. Mỗi một trái kết ra, đều nặng trĩu những ký ức và thống khổ của một kiếp người.
“Nếm thử một quả đi.” Trạch Lan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716538/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.