Chưa kịp để Lạc Thủy Vi quay lại, tóc nàng ta đã bị người ta túm chặt, Lâm Táp Táp kéo mạnh tóc nàng ta, kéo nàng ta đi vài bước, rồi khiêu khích nói: “Gây ra chuyện thì chỉ biết dựa vào đàn ông, bây giờ bọn họ không có ở đây, thử xem ai có thể đến cứu ngươi?”
Lạc Thủy Vi cảm thấy da đầu đau nhói, cơn đau khiến gương mặt nàng ta hơi méo mó. Khi nhìn thấy Lâm Táp Táp, trong mắt nàng ta hiện lên chút lạnh lùng, nhưng giọng nói lại đầy hoảng loạn và nghẹn ngào: “Sư muội, ngươi làm gì vậy, mau thả ta ra—”
“Được thôi.” Lâm Táp Táp trực tiếp kéo nàng ta ngã xuống đất, xắn tay áo lên.
Lâm Táp Táp không khỏi cảm thán, có linh căn đầy đủ và tu vi bây giờ thật sự khác biệt, sức lực cũng tăng lên không ít, ít nhất giờ nàng đã có thể đối đầu với Lạc Thủy Vi.
Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt đáng thương của Lạc Thủy Vi, Lâm Táp Táp lại nhớ đến bức tranh trong phòng của cha, dù cho lý do gì mà Linh Phù Phong giấu bức tranh đó đi, nàng không thể tha thứ, càng thêm nghi ngờ khi nhớ lại những bóng hình trong Thanh Linh Cổ Cảnh.
“Ngươi thật xấu xí.” Lâm Táp Táp vốn không phải người nhân từ, giờ trong lòng đầy ấm ức và phẫn nộ, những ý nghĩ xấu xa bắt đầu trỗi dậy.
Nàng rút cây trâm từ tóc ra, rồi cúi xuống gần Lạc Thủy Vi, nói: “Để ta sửa lại cho ngươi nhé?”
Nàng muốn làm xấu mặt Lạc Thủy Vi, không để nàng ta có thể cứ thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716541/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.