Lâm Táp Táp nghe thấy cuộc đối thoại căng thẳng giữa Lâm Phù Phong và Trạch Lan, lòng nàng càng thêm nặng nề. Cảnh tượng này khiến nàng cảm thấy như thể có một thứ gì đó khổng lồ và nguy hiểm đang bao trùm lấy nơi này, không thể tránh khỏi. Mặc dù vẫn còn yếu, nhưng nàng vẫn cảm thấy như thể bản thân không thể bỏ qua tình hình này.
Nàng vừa bước vào phòng, trong khi Hạ Lan Lăng vẫn đang đỡ nàng, nhìn thấy những ánh mắt đầy nghi hoặc và sự khó chịu của đám người bên ngoài, rồi đến ánh mắt đầy cay nghiệt của Lâm Phù Phong.
Đột nhiên, một giọng nói nghiêm khắc vang lên: “Cái gì mà ‘không có ý tốt’?” Hồi Xuân Tử, với vẻ mặt không hài lòng, nhướng mày nhìn đám người. "Trạch Lan Y Tiên là một trong những đại y của thiên hạ, chẳng có ai mà lão không thể cứu sống. Ngươi không phải đã mời Trạch Lan từ Thần Nông Cốc sao? Vậy mà các người lại nói như vậy với y?"
Những lời này như một lời chỉ trích sắc bén nhắm vào Lạc Thủy Vi, khiến nàng ta không thể không lúng túng và cúi đầu giải thích: “Ta không phải là ý đó…”
“Vậy ý của ngươi là gì?” Hồi Xuân Tử không nương tay, tiếp tục tra hỏi, không có ý định nhượng bộ.
Lòng Lâm Táp Táp càng trở nên lo lắng. Nàng đã phải chứng kiến quá nhiều sự bất công, những lời chỉ trích không ngừng, và tất cả đều liên quan đến người cha của mình. Trái tim nàng trào dâng một cảm giác bức bối, bất an.
Nhưng ngay khi nàng định tiến về phía trước để tiếp tục tìm hiểu, một giọng nói khác vang lên từ phía Trạch Lan trong đại sảnh, làm nàng phải dừng lại.
“Tại sao ngươi lại nói không biết chuyện xảy ra với Nhiêu Hoa?” Trạch Lan cười lạnh. “Kẻ giết nàng chính là ngươi, phải không? Để ta cứu ngươi, ngươi chẳng ngại gì mà phải vứt bỏ tất cả. Cả một tôn nghiêm của môn phái, ngươi cũng không màng, chỉ vì muốn ta cứu ngươi. Thật sự nên để Nhiêu Hoa nhìn thấy bộ mặt giả dối này của ngươi.”
Lâm Phù Phong nhìn chằm chằm vào bụi cây mà Trạch Lan ôm, sắc mặt tái nhợt. Ông cảm thấy không thể tin được vào những gì đang nghe. Cảm giác sợ hãi và hoang mang ùa về.
"Nói bậy…!" Lâm Phù Phong thì thào, như thể tự nói với mình, miệng run lên. “Không thể nào… Nhiêu Hoa làm sao có thể chết được? Không thể nào… không thể nào là nàng ấy…”
Trạch Lan nhìn thấy Lâm Phù Phong vẫn không thể chấp nhận sự thật, hắn thở dài, vẻ mặt đầy nỗi đau. Từng lời của Trạch Lan đều như một cú tát nặng nề, càng khiến ông cảm thấy nỗi đau xé rách trong lòng mình.
"Ngươi tưởng rằng, ngươi có thể lấy những lời hứa to tát để che giấu sự ích kỷ và hèn yếu của mình sao?!" Trạch Lan cười khẩy. "Ngươi nói muốn mang đến cho nàng ấy một cuộc sống tốt hơn, nhưng ngươi có bao giờ hỏi qua nàng ấy có muốn hay không? Cái mà ngươi gọi là danh vọng, quyền lực, có phải là thứ nàng ấy thực sự cần?"
Lâm Phù Phong cảm thấy ánh mắt của Trạch Lan như xuyên thấu tận tâm can, khiến ông chợt cảm thấy tội lỗi dâng lên trong lòng. Trạch Lan không sai, ông từng nghĩ rằng chỉ cần mình có đủ sức mạnh, có thể đạt được những điều cao quý nhất, thì Nhiêu Hoa sẽ tự hào, sẽ bằng lòng chờ đợi ông. Nhưng giờ đây, nàng đã rời xa ông mãi mãi, không thể nào quay lại.
"Ngươi nói đúng," Lâm Phù Phong cúi đầu, giọng nói gần như nghẹn ngào. "Ta đã sai, ta đã quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình mà quên mất nàng ấy cũng có quyền được sống một cuộc đời hạnh phúc, không phải chờ đợi những lời hứa suông của ta."
Trạch Lan im lặng, đôi mắt hắn ánh lên một tia xót xa. Hắn hiểu, nỗi đau của Lâm Phù Phong là nỗi đau mà hắn từng trải qua, và đôi khi, sự hối hận lại là thứ cuối cùng mà người ta cảm nhận được khi đã mất đi điều quan trọng nhất.
"Đến lúc này, ngươi còn có thể gọi đó là tình yêu sao?" Trạch Lan hỏi, giọng đầy mỉa mai.
Lâm Phù Phong không trả lời, ông chỉ lặng lẽ cúi đầu, như thể muốn che giấu nỗi thất bại trong lòng.
Nhưng ngay lúc ấy, Lâm Táp Táp đẩy nhẹ cửa bước vào, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lâm Phù Phong. Nàng đã nghe đủ rồi, và giờ là lúc để nàng nói lên sự thật của mình.
"Người có biết, vì người mà bao nhiêu người đã phải chịu khổ?" Lâm Táp Táp cất tiếng, giọng lạnh lùng nhưng đầy sự khinh miệt. "Người có quyền lực, có danh vọng, nhưng người đã dùng nó để làm gì? Chỉ vì một lời hứa mà để cả một người sống trong đợi chờ vô nghĩa?"
Nàng nhìn thẳng vào Lâm Phù Phong, ánh mắt kiên quyết, đầy sự dứt khoát. "Người không xứng đáng được gọi là yêu thương, bởi vì người không hề biết yêu thương là gì."
Lâm Táp Táp nhìn Lâm Phụng Phong, ánh mắt đầy nghi hoặc và đau đớn. Mọi lời của Trạch Lan như mũi dao đâm vào trái tim nàng, khiến mọi thứ trở nên mờ mịt và khó có thể tin được. Những câu hỏi đó, những nghi ngờ đó, không phải là những điều nàng muốn đối diện, nhưng lại là sự thật không thể chối bỏ.
Nàng cảm thấy như mình đang chìm vào một vực sâu tăm tối, không còn thấy ánh sáng phía trước. Mọi thứ trong quá khứ giờ như một bức tranh vỡ nát, vẽ lên những dối trá và sự giả dối. Nàng không thể ngờ rằng, người mà nàng gọi là "cha" lại có thể là nguyên nhân của mọi đau khổ trong cuộc đời nàng.
Bàn tay của Hạ Lan Lăng bám chặt lấy tay nàng, truyền vào cơ thể nàng một dòng linh lực nhẹ nhàng, nhưng trái tim nàng lại nặng trĩu. Nàng cảm thấy như mình không thể đứng vững được nữa, mỗi câu nói của Trạch Lan như một cú đánh mạnh mẽ vào tâm trí nàng.
"Phụ thân... thật sự như vậy sao?" Lâm Táp Táp hỏi, giọng nói nghẹn ngào, đôi mắt dần dần trở nên mờ đi, ánh sáng trong đôi mắt nàng như tắt dần. "Vậy mẫu thân... thật sự là vì người mà chết sao?"
Lâm Phù Phong nhìn nàng, không nói nên lời. Lời của Trạch Lan khiến ông không thể biện minh nữa, tất cả đều là sự thật mà ông đã cố tình che giấu.
Trạch Lan cười lạnh, đôi mắt sắc bén nhìn Lâm Phù Phong, "Ngươi có lý do gì để ngụy biện nữa không? Bao nhiêu năm qua ngươi đã dối trá bao nhiêu người? nàng đã chết vì ngươi, linh căn của nàng hỏng cũng vì ngươi. Ngươi còn gì để nói?"
Ông cúi đầu, không thể trả lời, chỉ cảm thấy nỗi tội lỗi dâng lên trong lòng. Lâm Phù Phong muốn nói gì đó, nhưng lại không thể thốt ra được. Ông nhìn Lâm Táp Táp, đôi mắt đầy sự thống khổ.
"Ta... thật sự xin lỗi," ông nói, giọng run rẩy. "Nhưng tất cả những gì ta làm là vì nàng. Ta không thể để nàng chịu khổ."
Lâm Táp Táp nhắm mắt lại, cảm giác như thế giới xung quanh nàng đang sụp đổ. Những thứ nàng tin tưởng, những người nàng yêu thương, giờ đây lại là những kẻ khiến nàng đau đớn nhất.
Nàng quay mặt đi, không muốn nhìn Lâm Phù Phong nữa, không muốn nghe thêm lời nào nữa. Nỗi đau này, nàng không biết phải làm sao để vượt qua.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.