Khi Lâm Táp Táp tiếp tục r3n rỉ nói rằng tay và eo cũng đau, thì trước mắt nàng bỗng nhiên tối sầm lại. Lăng Dương thiếu quân nâng tay vuốt nhẹ khóe mắt nàng, cúi đầu nhìn vào nàng, nhẹ nhàng nói: “Vết thương nặng như vậy, có lẽ không có ba bốn chén thuốc thì không thể khỏi được.”
“Ta sẽ sai người đi sắc thuốc cho nàng ngay.”
“Không phải, ta...” Lâm Táp Táp có chút hoảng loạn.
Lăng Dương thiếu quân vẫn giữ nguyên tư thế, vây quanh nàng, trực tiếp gọi người hầu ngoài cửa, “Đi sắc cho tiểu thư Lâm mấy bát thuốc tốt, nhớ kỹ, phải đắng.”
Thuốc tốt thì đắng.
Lâm Táp Táp cố gắng ngừng lại, chuẩn bị lên tiếng ngăn cản, thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ồn ào, xen lẫn trong đó là tiếng khóc của phụ nữ, nghe có vẻ khá quen thuộc.
Khi Lâm Táp Táp đến sân, xung quanh đã tụ tập một vòng người.
Tiếng khóc của người phụ nữ thê lương rõ ràng, cô ta khóc lóc gọi:
“Không, ta không đi, ta không muốn đi đâu, cho ta gặp sư phụ.”
“Các người buông ta ra, đừng động vào ta, sư phụ! Vi Nhi biết sai rồi, xin người hãy gặp lại đệ tử, đừng đuổi ta đi, được không?”
Lâm Táp Táp xô đẩy đám đông, nhìn thấy mấy đệ tử đang kéo Lạc Thủy Vi ra ngoài môn phái, một người còn cầm theo hành lý của nàng ta. Dù sao thì cũng là con gái, hiện giờ lại bị thương mất hết tu vi, mấy đệ tử khi kéo nàng ta cũng không dám dùng sức, vẫn giữ chút tình cảm đồng môn ngày xưa.
Ngay khi nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716562/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.