🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Tất nhiên, vẫn có một bộ phận tu sĩ giữ lý trí. Sau khi biết được lai lịch của Tử Phần Đỉnh và sự nguy hiểm của Bách Mộ Quật, những người này chia ra làm hai loại: một nhóm chọn cách tùy duyên lịch luyện, một nhóm dứt khoát từ bỏ, không nhúng tay vào vũng nước đục này. So với đám tu sĩ như bị đánh thuốc, háo hức xông vào Bách Mộ Quật, bọn họ trở thành một đối lập rõ rệt.

Vân Ẩn Tông chính là phe lý trí. Ngay khi thánh chiếu vừa hiện, các trưởng lão đã gấp rút đến tìm Lâm Phù Phong bàn bạc. Tuy ông đã mất hết tu vi, nhưng kinh nghiệm trăm năm vẫn còn. Khi ông đích thân đứng ra phân tích lợi hại cho đệ tử, cuối cùng, chỉ có ba mươi người của Vân Ẩn Tông quyết định tiến vào Bách Mộ Quật lịch luyện.

Trong số đó bao gồm Hạ Lan Lăng, Lâm Táp Táp, và Phong Khởi.

Trong sách, Vân Ẩn Tông có ba mươi người vào Bách Mộ Quật. Ngoài sách, Vân Ẩn Tông vẫn có ba mươi người vào. Bởi vì trong nguyên tác, Lâm Táp Táp vốn không có linh căn, lại còn bận chăm sóc Lâm Phù Phong nên không tham gia. Còn ngoài sách, Lạc Thủy Vi đã bị khai trừ khỏi Vân Ẩn Tông, Lâm Táp Táp trực tiếp thay thế vị trí của nàng.

Thấy chưa, cốt truyện đã thay đổi đến vậy, hẳn những tình tiết sau này cũng phải đổi theo nhỉ?

Lần này, Bách Mộ Quật xuất hiện ngay giữa không trung Cực Hải, mà nơi đó và Vân Ẩn Tông lại một nam một bắc, cách nhau như trời với đất, cưỡi kiếm phi hành suốt đêm cũng cần gần mười ngày. Để giữ thể lực cho đệ tử, Vân Ẩn Tông đã phái ra linh chu phi hành. Chiếc linh chu khổng lồ này chở mấy chục người vẫn dư dả, chỉ cần ba đến bốn ngày là có thể tiến vào Cực Hải.

Linh chu tuy mang danh nghĩa của Vân Ẩn Tông, nhưng thực chất lại là vật sở hữu riêng của Lâm Phù Phong. Vì đây là đồ của phụ thân nàng, Lâm Táp Táp không chỉ treo cờ hiệu của Vân Ẩn Tông lên cột buồm, mà còn treo thêm một lá cờ nhỏ tinh xảo thêu chữ "Táp" bên cạnh. Nàng muốn nhắc nhở đám đệ tử rằng: chủ nhân thực sự của linh chu này là nàng, ai dám khiến nàng không vui thì tự đi cưỡi kiếm mà bay đến Cực Hải.

Hiệu quả hiển nhiên rất tốt, suốt dọc đường, mọi người đối với nàng đều cung kính lễ độ, không ai dám tự tiện sinh sự. Hoặc cũng có thể nói, từ sau khi Lạc Thủy Vi bị trục xuất khỏi tông môn, quan hệ giữa nàng và các đệ tử trong tông cũng hòa hoãn hơn không ít.

Đêm đầu tiên linh chu cất cánh, Lâm Táp Táp mất ngủ giữa đêm, bèn rời khoang tàu ra ngoài hóng gió.

Vừa hay, trên boong thuyền có người đang ngồi nhập định tu luyện. Nhìn rõ gương mặt người đó, Lâm Táp Táp khựng lại trong thoáng chốc nhưng không tránh đi, mà nhẹ tay nhấc tà váy, rón rén bước lại gần, chống tay lên lan can gỗ, nghiêng đầu ngắm hắn.

Người đang tu luyện trên boong lúc này chính là Phong Khởi.

Với người này, trước đây Lâm Táp Táp phần nhiều là chán ghét. Cả hai nhìn nhau không thuận mắt, kẻ ghét người, người ghét kẻ, chẳng ai vừa lòng ai. Không biết từ khi nào, nàng cảm thấy Phong Khởi đối với mình không còn gay gắt như trước, đặc biệt là trong chuyện trục xuất Lạc Thủy Vi khỏi tông môn – nàng chính là kẻ đứng sau giật dây, vậy mà Phong Khởi dù biết cũng không nhân cơ hội làm loạn, thậm chí còn để mặc Lạc Thủy Vi rời đi mà không có bất cứ động tĩnh nào.

Nhưng ai biết được, là thật sự không có động tĩnh, hay là âm thầm ra tay?

Có lẽ vì ánh mắt Lâm Táp Táp quá mức trực diện, chẳng bao lâu, Phong Khởi mím môi mở mắt, đôi con ngươi đen sẫm trực tiếp đối diện ánh nhìn của nàng.

“Ngươi nhìn gì vậy?” Khẩu khí vậy mà lại còn khá hòa nhã.

Lâm Táp Táp cười, như một con mèo lười biếng dựa vào lan can không nhúc nhích, nàng hỏi: “Lạc Thủy Vi hiện tại ở đâu?”

Từ sau khi Lạc Thủy Vi rời tông, để phòng ngừa nàng ta giở trò, Lâm Táp Táp đã phái người âm thầm theo dõi. Ai ngờ mới đến chân núi ở trấn dưới, người đã biến mất. Liên tưởng đến việc Phong Khởi hôm đó tận mắt tiễn Lạc Thủy Vi rời đi, thái độ lại khác thường, Lâm Táp Táp đoán chắc là hắn giấu nàng ta đi. Ai ngờ Phong Khởi nhíu mày đáp: “Ta làm sao biết?”

“Không phải ngươi giấu nàng ta đi sao?” Lâm Táp Táp nửa tin nửa ngờ, “Ta không định làm gì đâu, chỉ là muốn chắc chắn nàng ta có theo tới Bách Mộ Quật hay không thôi, ngươi cứ nói thật đi.”

“Vì sao ngươi cứ khăng khăng là ta giấu nàng ta?”

Lâm Táp Táp có chút mất kiên nhẫn, “Không phải ngươi thì là ai? Ngươi chẳng phải luôn thích vị sư tỷ thân yêu của ngươi sao? Chẳng lẽ thật sự nỡ để nàng ta ngủ ngoài đường?”

Trong truyện, sự cố chấp chiếm hữu của Phong Khởi đối với Lạc Thủy Vi chẳng phải hư danh.

Phong Khởi yên lặng lắng nghe, đột nhiên thu lại pháp thuật, đứng dậy, vạt áo đen huyền lay động trong gió. Hắn bước đến trước mặt Lâm Táp Táp, đứng vững.

Thiếu niên thoạt nhìn gầy gò, thực ra lại cao hơn nàng cả một cái đầu. Khi kéo gần khoảng cách, hắn che mất ánh sáng ngọn đèn lồng phía sau, hơi nghiêng người, tay phải chống lên lan can bên hông nàng, nhẹ nhàng nhả chữ:

“Chỉ có ta thích nàng ấy thôi sao?”

“Ngươi quên rồi à, Hạ Lan Lăng còn thích nàng ta hơn cả ta đấy.”

“Biết đâu chính hắn mới là người giấu Lạc Thủy Vi.”

“Ngươi nói bậy!” Lâm Táp Táp chưa từng đứng gần Phong Khởi đến vậy, gần đến mức có thể ngửi thấy hương vị thanh lạnh trên người hắn. Rõ ràng trong lòng hơi hoảng, nhưng nàng vẫn cố trấn định, ngẩng đầu phản bác: “Hạ Lan Lăng không thể làm chuyện như vậy, đừng có chuyện mình làm lại đổ lên đầu người khác.”

Trong truyện, Hạ Lan Lăng đâu có bi3n thái đến mức ấy. Suốt cả văn bản, hắn luôn được miêu tả như một công tử ôn nhuận như ngọc, sao có thể đi nửa đường bắt nữ chính giấu đi được.

“—Ngươi chắc chứ?”

Phong Khởi tiếp tục lung lay lòng tin của nàng, “Ngươi chắc rằng ngươi thật sự hiểu rõ Hạ Lan Lăng sao?”

Hắn cúi đầu nhìn nàng, dường như bất mãn với trạng thái nửa giam cầm này, dứt khoát đưa cả tay còn lại đặt lên lan can, hoàn toàn vây nàng trong phạm vi của mình. Chỉ cần hắn nghiêng người thêm chút nữa là có thể ôm nàng vào lòng.

Lâm Táp Táp đúng là không hiểu rõ Hạ Lan Lăng. Bị Phong Khởi hỏi như vậy, trong lòng quả thật có chút dao động.

“Thật không phải là ngươi?” Nàng vùng vẫy một câu cuối cùng.

Bên tai vang lên một tiếng “không phải” nhàn nhạt, lúc này nàng mới sực tỉnh nhận ra khoảng cách giữa hai người gần đến nhường nào. Lập tức dùng sức đẩy hắn ra, lùi lại vài bước tạo khoảng cách, tức giận nói: 

“Nói chuyện thì nói, lại gần ta như vậy làm gì?”

“Ta đâu phải Lạc Thủy Vi của ngươi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.