Phong Khởi bị nàng đẩy lùi, tựa lưng vào lan can, khẽ cau mày, “Ta không xem ngươi là nàng ta.”
Không xem nàng là Lạc Thủy Vi thì hắn có ý gì? Chẳng lẽ thật sự là tên sắc lang thuần túy mê mẩn thân thể nàng?
Hừ, nam nhân. Lâm Táp Táp không nhịn được khẽ hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ.
Trong sách, một người là đại nam chính vô dục vô cầu, người kia là nam phụ bệnh kiều cuồng loạn. Một người miệng nói nữ chủ là thê tử tương lai, một người uy hiếp nàng rằng nếu dám động đến nữ chủ thì sẽ diệt cả tông môn nàng. Nhưng kết quả thì sao?
Đối với cảnh nữ chủ Lạc Thủy Vi chật vật rời tông, một kẻ làm ngơ, một kẻ để mặc nàng rời đi. Nói thì hay hơn hát, thâm tình chỉ dùng miệng mà nói. Trong đó, còn có kẻ đã bắt đầu thèm khát nàng—Lâm Táp Táp cảm thấy thay Lạc Thủy Vi mà bất bình.
“Ngươi tốt nhất là nói thật.”
Lâm Táp Táp khựng một chút rồi bổ sung: “Nếu thật sự là ngươi giấu Lạc Thủy Vi, ta khuyên ngươi nên trông nàng cho kỹ, đừng để nàng đặt chân vào Bách Mộ Quật. Hạ Lan Lăng chỉ có thể là của ta.”
Nếu nói Thần Nông Cốc là nơi Hạ Lan Lăng bắt đầu nảy sinh tình cảm vượt qua tình huynh muội với Lạc Thủy Vi, thì Bách Mộ Quật chính là nơi định tình, chỉ chờ chọc thủng tờ giấy mỏng. Lâm Táp Táp vất vả lắm mới đi được đến bước này, nàng tuyệt đối không thể để Lạc Thủy Vi lại xuất hiện phá rối. Nhất là trong một nơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716572/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.