Hạ Lan Lăng lập tức dừng chân. Bên cạnh, Lạc Thủy Vi khẽ thốt lên đầy lo lắng: “Sư huynh? Có chuyện gì sao?”
Hắn không trả lời, chỉ từ tốn cúi mắt, ánh nhìn rơi xuống đất — bên chân hắn, một đoạn xích trong suốt lặng lẽ nằm đó.
Là phược ma liên, vốn luôn đeo trên cổ tay hắn, không ai có thể tháo bỏ. Vậy mà lúc này…
Nó tự mình rơi xuống.
Chỉ có hai khả năng khiến nô liên tự động thoát khỏi vương liên:
Một là… chủ nhân của vương liên đã chết. Hai là… người đó, đã tự nguyện tháo nó ra.
— Trả lại cho hắn tự do.
Nếu nàng còn sống… vì sao tháo nó ra? Nếu nàng đã chết… vì sao hắn không cảm nhận được?
Hạ Lan Lăng siết chặt tay, chiếc phược ma liên lạnh như băng trong lòng bàn tay, nhưng lòng hắn còn lạnh hơn tuyết ba phần.
Lâm Táp Táp cảm thấy bản thân bị đùa bỡn một vố to.
Trong cơn giận, nàng giật phược ma liên khỏi cổ tay ném xuống đất, chưa hả giận lại còn giẫm vài cái cho bõ tức. Chuỗi xích bị dẫm sâu vào trong tuyết, hòa làm một với bạch tuyết, thoắt cái liền biến mất không thấy tăm hơi.
Giờ nghĩ lại chuyện mình từng dùng phược ma liên để uy hiếp Hạ Lan Lăng, nàng chỉ thấy bản thân ngu đến nực cười. Nàng đúng là ngu thật! Lúc ấy thấy trong cơ thể Hạ Lan Lăng phong ấn thiên ma, liền lầm tưởng hắn là ma tu.
Giờ nghĩ lại, có khi lúc đó hắn còn đang cười thầm nàng ngu si, trong lòng chắc chắn thấy nàng vừa đáng thương lại vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716589/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.