Nàng ngoái đầu nhìn lại, thấy Phong Khởi vẫn còn ngủ gục bên gốc cây, mới yên tâm đi xa hơn một chút, kéo tay áo lên, để lộ ra sợi xiềng trong suốt đang quấn lấy cổ tay – chính là Phược Ma Liên.
Theo linh lực nàng truyền vào, xiềng xích trên cổ tay dần hiện rõ hình dạng. Lâm Táp Táp khẽ gọi: “Hạ Lan Lăng?”
“Đại đầu gỗ Hạ Lan Lăng, huynh có nghe thấy không?”
Nàng bây giờ nhất định phải nhanh chóng hội tụ với họ, trở lại mạch truyện chính.
Có điều, có lẽ do bị ảnh hưởng bởi linh lưu trong bí cảnh, đầu dây bên kia của Phược Ma Liên hoàn toàn yên tĩnh, không chút hồi âm. Nàng có phần bực bội, chợt thấy sợi dây này chẳng khác gì phế vật, mỗi lần tới lúc quan trọng là lại vô dụng, giữ nó để làm gì?
Không cam lòng, nàng lại rót thêm linh lực vào sợi xích, tiếp tục gọi Hạ Lan Lăng — thì sau lưng chợt có người lên tiếng: “Muội đang làm gì vậy?”
Lâm Táp Táp giật nảy mình, vội quay đầu lại, thấy Phong Khởi không biết đã tỉnh từ lúc nào, chẳng phát ra chút động tĩnh nào, lặng lẽ đứng phía sau lưng nàng. Ánh mắt hắn bình thản, lộ chút ngờ vực chưa rõ ràng. Nàng hoảng hốt kéo tay áo xuống che đi xiềng xích, lắp bắp hỏi: “Sao huynh tỉnh rồi?”
Phong Khởi trả lời rất thật: “Muội không ở đây, ta ngủ không được.”
“Huynh sao dính người vậy hả?”
Phong Khởi bật cười: “Chẳng qua là ta không có cảm giác an toàn, sợ muội bỏ ta mà đi.”
Lâm Táp Táp còn chưa kịp đáp,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716588/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.