Nàng nghiến răng —— rồi không cho hắn kịp phản ứng, cúi đầu “ gừ ” một tiếng, cắn thẳng xuống! Răng nàng xuyên qua da thịt. Hạ Lan Lăng: “……” Hắn thật sự bị cắn rồi. Cảm giác đau đớn sắc nhọn lập tức kéo hắn ra khỏi trạng thái mất thần trí, mà nàng… lại chẳng hề có ý định buông ra. Hạ Lan Lăng hít sâu một hơi, thanh âm trầm thấp, mang theo ý cười không rõ: “Miếng này… nàng đợi lâu rồi phải không?” Nói nàng cắn mà không mang theo chút tư tâm báo thù, Hạ Lan Lăng đúng là chẳng tin. Nghe hắn mở miệng, Lâm Táp Táp lập tức buông răng, giọng reo vui không chút hổ thẹn: “Ca ca tỉnh rồi à?” “Ừ.” — Thật ra hắn tỉnh đã lâu rồi. Lâm Táp Táp bèn liên tiếp tự khen: “Cũng may ta đủ thông minh! Huynh nhìn xem, ta lại cứu huynh một mạng rồi! Ta đây vừa thông tuệ lại xinh đẹp, còn là tiểu tiên tử đoan chính hiểu chuyện, huynh được ta coi trọng, đúng là phúc phận tu từ tám đời!” Hạ Lan Lăng cuối cùng cũng liếc nhìn đám âm linh cuối đường, nhấc chân bước tiếp, thản nhiên nói: “Nàng đâu chỉ thông minh xinh đẹp.” “Ồ?” “Tiểu tiên tử còn rất biết… dùng răng.” …Tặc, sao lại thù dai thế chứ? Trong không gian kín mít dưới áo choàng, Lâm Táp Táp ngửi thấy mùi máu nhè nhẹ. Nàng rúc lại gần cổ Hạ Lan Lăng, nhìn kỹ mới thấy mình vừa rồi thật sự cắn thủng da hắn rồi. Vì muốn giữ cho tình cảm đôi bên luôn “thắm thiết”, nàng liền cúi đầu, lè lưỡi liếm một cái lên cổ hắn. Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716608/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.