“Ca ca, huynh nhìn thấy gì vậy?”
Thanh âm Lâm Táp Táp chợt vang lên bên tai, nàng nắm chặt lấy y bào của Hạ Lan Lăng, nép mình trong hắc bào, ngay cả nói chuyện cũng trở nên dè dặt.
“Ta nghe thấy có người đang khóc… nó gọi ta ra ngoài… bảo ta hãy cứu nó.”
Hạ Lan Lăng hoàn hồn lại, khẽ nhắm mắt rồi chậm rãi bước tiếp, giọng nói bình ổn truyền qua lớp áo choàng: “Ta nhìn thấy… rất nhiều thứ cổ quái, lại không được dễ nhìn cho lắm.”
“Xấu đến mức nào?” nàng hỏi.
Hạ Lan Lăng liếc qua lũ ác quỷ máu me be bét đang rít gào lao về phía hắn, ánh mắt không biến sắc, giọng điềm nhiên miêu tả: “Có kẻ không có chân, có kẻ không có mắt, lại có kẻ chỉ có nửa gương mặt, nhãn cầu rơi lủng lẳng ngoài hốc mắt…”
?! Đây mà gọi là ‘không dễ nhìn cho lắm’ thôi sao?!
“Được rồi thiếp biết rồi, huynh đừng nói nữa!” Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Lâm Táp Táp lập tức cắt lời, chỉ vừa tưởng tượng thôi đã cảm thấy cả người nổi da gà.
Hạ Lan Lăng quả nhiên nghe lời không nói tiếp, song thế giới bên ngoài Vạn Mục Che nào chịu an phận —— Trong bóng tối, bên tai nàng lại vang lên từng tiếng gào khóc, cười khẽ, rên rỉ réo gọi… âm thanh không chói tai, nhưng như có bàn tay nào đó chạm đến linh hồn nàng, khiến da thịt tê rần từng đợt.
Chúng khóc, chúng cười, chúng thì thào ngay sát bên tai.
“Táp Táp——”
“Ra đây đi——”
“Cứu ta với…”
Chúng nó như thể đã sát kề ngay ngoài áo choàng, thở phì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716607/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.