“Ngươi thật là kẻ lòng dạ độc ác!” Lâm Táp Táp giận đến giậm chân, “Yêu ngươi đúng là xui tám kiếp, ta vừa nói thích ngươi thì ngươi liền muốn kéo ta chết chung, vậy sao ngươi không kéo Lạc Thủy Vi cùng chết đi?!”
“Nàng ta... cũng sẽ chết.”
“Ta biết ngay mà——” Lâm Táp Táp suýt chút nữa mắng ra thành tiếng, bỗng nhiên phản ứng lại, “Ngươi nói gì cơ?!”
Hạ Lan Lăng điềm nhiên đáp: “Hạ Lan Khai Tề chỉ còn một bước nữa là phi thăng, thiên hạ này không ai có thể động đến hắn. Nhưng mẫu thân ta thì không còn nhiều thời gian nữa. Ngày ta thành thân với Lạc Thủy Vi chính là thời điểm tốt nhất để giết hắn. Ta biết nàng không thích nàng ta, cho nên sau khi mọi chuyện kết thúc, nàng ta... cũng phải chết.”
Lâm Táp Táp phì một tiếng, “Đồ nam nhân cặn bã! Khi đó ngươi còn định cưới Lạc Thủy Vi, bây giờ lại quay sang nói những lời này với ta, ngươi không biết xấu hổ sao?!”
Hạ Lan Lăng: “Bởi vì đó là kế hoạch cũ, là trong tình huống... chúng ta không có tương lai.”
“Có ý gì?” Lâm Táp Táp không hiểu, “Đừng có mà đánh đố ta, làm ơn nói tiếng người.”
Tiếng người: “Vì nàng, ta sẵn sàng nghịch thiên cải mệnh, thay đổi cả kế hoạch. Táp Táp, chúng ta sẽ có tương lai. Nàng sẽ không chết, ta cũng sẽ không chết.”
Tương lai của họ ư? Hai người họ có thể có cái gì mà gọi là tương lai? Tương lai mà Lâm Táp Táp từng nghĩ đến, chính là hoàn thành cái nhiệm vụ chết tiệt kia, sống sót trở về,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716624/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.