Lâm Táp Táp và Hạ Lan Lăng hẹn nhau gặp dưới tàng cây ngoài cung Y Lan.
Lúc ấy đã là đêm khuya. Phú Quý vì lo lắng nàng đơn độc ra ngoài, bèn ngỏ ý muốn cùng đi, song lần này lại bị Lâm Táp Táp cự tuyệt.
Dẫu trong lòng có vài phần sợ hãi Hạ Lan Lăng bây giờ, nhưng nơi sâu thẳm trong ý thức, nàng vẫn tin hắn sẽ không tổn thương mình. Huống hồ nơi hẹn cũng chỉ là ngoài cung Y Lan, nếu thật sự có chuyện gì bất trắc, nàng chỉ cần cất tiếng gọi, cả một tòa Chiêu Thánh cung đều sẽ kinh động — an toàn tuyệt đối.
“Thật sự không cho ta đi theo sao?” Phú Quý chớp mắt tròn vo, ánh mắt tràn đầy lo âu.
Từng trải qua nhiều lần Lâm Táp Táp bị thất tung hoặc gặp nạn, lòng nó đã sinh ra bóng ma. Cho nên, dù đối tượng là Hạ Lan Lăng, nó cũng không yên lòng để nàng đi một mình.
Lâm Táp Táp thầm thấy an ủi vì sự thay đổi của Phú Quý, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại, rồi trầm ngâm dặn dò: “Ta nghĩ chắc sẽ nhanh thôi. Nếu tới hừng đông ta còn chưa về, ngươi hãy lập tức đi tìm phụ thân ta, nhờ người tìm Hạ Lan Lăng. Dù sao, ngoài chỗ hắn, ta cũng không thể đi đâu khác.”
Phú Quý nặng nề gật đầu: “Vậy ta chờ ở ngoài cửa đợi ngươi!”
“Được.”
Liếc nhìn sắc trời ngoài song, Lâm Táp Táp thổi tắt nến, nhẹ chân lặng lẽ rời khỏi cung Y Lan.
Cái nóng gay gắt ban ngày cuối cùng cũng tiêu tán, đêm khuya có cơn gió nhẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716688/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.