Khi Lâm Táp Táp tỉnh dậy, nàng phát hiện mình đã quay về Quy Táp tông.
Nàng đang nằm trên giường, còn Phú Quý thì gục bên mép giường trông nàng. Lông dài trên đầu nó xù tứ phía, trông như vừa mới bị dội nước.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Nàng ngồi bật dậy, đầu vẫn còn ong ong, tinh thần chưa tỉnh táo hẳn.
Phú Quý nổi giận đùng đùng: “Còn dám hỏi ta chuyện gì xảy ra? Ta còn muốn hỏi ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đó!”
“Ngươi chẳng phải nói ra ngoài dạo bước thôi sao? Sao lại nằm ngủ giữa trời mưa như vậy! Ta còn tưởng ngươi gặp nguy hiểm, suýt nữa hồn phi phách tán!” Lúc đó Phú Quý sợ chết khiếp, vội vàng chạy đến bên nàng, lại nghe thấy nàng thì thào gọi tên Hạ Lan Lăng.
Sau một hồi kiểm tra, thấy xung quanh không có dấu vết đánh nhau, trên người Lâm Táp Táp cũng không có lấy một vết thương, Phú Quý mới xác định nàng chỉ là đang ngủ, liền vội vàng tha nàng về tông môn.
Giữa tiếng gầm gào trách móc của Phú Quý, ý thức của Lâm Táp Táp dần trở về, từ từ hòa nhập ký ức trong ảo cảnh của Kim Lý với hiện thực.
Việc đầu tiên nàng làm là cúi đầu nhìn cổ tay — hình xăm Kim Lý vẫn còn đó. Lâm Táp Táp thở phào nhẹ nhõm, rồi vội vàng lao ra ngoài.
“Này! Ngươi chạy đi đâu thế! Ta còn chưa nói hết mà!” Phú Quý giậm chân đuổi theo, không ngờ Lâm Táp Táp vừa mở cửa ra lại đột ngột đứng khựng lại, khiến nó không kịp dừng bước mà đâm sầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716694/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.