🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi Lâm Táp Táp tỉnh dậy, nàng phát hiện mình đã quay về Quy Táp tông.

Nàng đang nằm trên giường, còn Phú Quý thì gục bên mép giường trông nàng. Lông dài trên đầu nó xù tứ phía, trông như vừa mới bị dội nước.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Nàng ngồi bật dậy, đầu vẫn còn ong ong, tinh thần chưa tỉnh táo hẳn.

Phú Quý nổi giận đùng đùng: “Còn dám hỏi ta chuyện gì xảy ra? Ta còn muốn hỏi ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đó!”

“Ngươi chẳng phải nói ra ngoài dạo bước thôi sao? Sao lại nằm ngủ giữa trời mưa như vậy! Ta còn tưởng ngươi gặp nguy hiểm, suýt nữa hồn phi phách tán!” Lúc đó Phú Quý sợ chết khiếp, vội vàng chạy đến bên nàng, lại nghe thấy nàng thì thào gọi tên Hạ Lan Lăng.

Sau một hồi kiểm tra, thấy xung quanh không có dấu vết đánh nhau, trên người Lâm Táp Táp cũng không có lấy một vết thương, Phú Quý mới xác định nàng chỉ là đang ngủ, liền vội vàng tha nàng về tông môn.

Giữa tiếng gầm gào trách móc của Phú Quý, ý thức của Lâm Táp Táp dần trở về, từ từ hòa nhập ký ức trong ảo cảnh của Kim Lý với hiện thực.

Việc đầu tiên nàng làm là cúi đầu nhìn cổ tay — hình xăm Kim Lý vẫn còn đó. Lâm Táp Táp thở phào nhẹ nhõm, rồi vội vàng lao ra ngoài.

“Này! Ngươi chạy đi đâu thế! Ta còn chưa nói hết mà!” Phú Quý giậm chân đuổi theo, không ngờ Lâm Táp Táp vừa mở cửa ra lại đột ngột đứng khựng lại, khiến nó không kịp dừng bước mà đâm sầm vào chân nàng.

Bị đụng phải, Lâm Táp Táp lảo đảo một bước, ngơ ngác nhìn lên bầu trời bên ngoài. Một lúc lâu sau, nàng mới thì thào lên tiếng: “Ta… đã ngủ bao lâu rồi?”

Rõ ràng trước khi bước vào ảo cảnh trời vẫn còn mưa, vậy mà giờ đây, mưa đã tạnh, trời đầy mây đen cuộn gió tuyết, trên mặt đất cũng đã phủ một lớp tuyết dày trắng xóa.

Phú Quý hóa thành dáng vẻ một hài đồng, từ sau lưng Lâm Táp Táp thò đầu ra, cũng ngẩng nhìn sắc trời rồi nói: “Đã năm ngày rồi.”

“Vài hôm trước sau khi tạnh mưa, trời liền u ám đến đáng sợ, chẳng bao lâu thì tuyết lớn bắt đầu rơi.”

Trận tuyết này, quá giống với tuyết trong ảo cảnh mà Lâm Táp Táp từng thấy. Khác chăng là trong ảo cảnh ấy, tuyết rơi giữa mùa hè oi bức, còn hiện thực này, là gió tuyết giữa đông tàn rét cắt.

Nàng đưa tay hứng lấy một bông tuyết, khẽ chạm vào nó — trong khoảnh khắc ấy, nàng như lại thấy Hạ Lan Lăng ở một thế giới khác, khoác hỷ phục, lặng lẽ nhìn trời tuyết, giữa một khoảng chết chóc lạnh lùng.

Trận tuyết kia là điềm báo thiên địa sụp đổ, vậy thì hiện tại…

“Ngươi xem kìa.”

Phú Quý giơ tay chỉ về phía tầng mây đen dày đặc, khuôn mặt nhỏ nghiêm nghị nói:
“Thiên tượng dị biến, trong mây đen ẩn có lôi đình cuộn giận, ắt hẳn đã xảy ra đại sự.”

Lâm Táp Táp nhìn theo hướng nó chỉ, đó chính là vị trí của Chiêu Thánh cung.

Nhớ lại lời Hạ Lan Hoài Huỳnh từng nói, lòng nàng bỗng căng thắt: 

“Không phải nói đạo quân sắp độ kiếp phi thăng sao?”

“Phi thăng gì chứ, kia rõ ràng là thiên phạt!”

Lôi kiếp khi tu sĩ độ phi thăng là mây lành, trong mây ẩn chứa thiên lôi kim quang, giúp kẻ độ kiếp tẩy xương thay cốt, rèn thành thần thể. Còn thiên phạt giáng xuống người tạo nghiệt, thì là mây đen, lôi tím, mỗi tia sét mang theo uy áp lôi đình, là để hủy diệt.

Vùng này địa thế thấp, Lâm Táp Táp không nhìn rõ, nhưng nghe Phú Quý nói vậy, nàng vội vàng trèo lên tháp cao nhất trong Quy Táp tông.

Từ xa, nàng thấy khu vực của Chiêu Thánh cung quả thật bị mây đen bao phủ. Dù không như Phú Quý có thể nhìn ra huyền cơ trong tầng mây, nàng vẫn có thể cảm nhận được thiên địa đang rung chuyển, tiếng sấm rền vang trên trời, ngay cả nơi này cũng lác đác chớp giật.

Đã thành công rồi sao?

Lâm Táp Táp khẽ nắm chặt tay, lòng tràn đầy hy vọng. Chắc là Hạ Lan Khai Tề làm ác quá nhiều nên mới chiêu lấy thiên phạt, khiến trời đất xuất hiện dị tượng. Nếu thế thì Hạ Lan Lăng chẳng cần ra tay, Hạ Lan Khai Tề cũng sẽ bị thiên đạo trừng phạt mà chết, thật là chuyện vui lớn.

Chỉ là… liệu có thể thuận lợi như thế không?

Đó mới chỉ là kết quả tốt nhất. Nghĩ đến những khả năng khác, lòng nàng vẫn bất an. Nhất là khi nàng cúi đầu nhìn cổ tay, phát hiện đồ hình Kim Lý đã mất đi ánh sáng, sự bất an lập tức bị nỗi sợ lấn át, tim cũng bắt đầu đau quặn.

Nàng phải đến Chiêu Thánh cung. Nàng phải đi tìm bọn họ.

Lâm Táp Táp đã hạ quyết tâm thì không thể chậm trễ dù chỉ một khắc.

Vừa định rời khỏi tông môn, nàng bỗng nghe trong tông xôn xao hỗn loạn — những Thánh sứ ẩn mình trong Quy Táp Tông suốt nhiều năm đột nhiên ra tay tấn công đệ tử trong môn.

Tu vi thấp nhất trong đám thánh sứ cũng là Nguyên Anh kỳ, vô cùng khó đối phó. Thấy tông môn nguy nan, Lâm Táp Táp đành tạm thời quay lại ứng cứu. May thay, Phú Quý và Phong Khởi đến kịp thời, rất nhanh đã áp chế được những thánh sứ này.

“Yên lành không chịu, sao lại đột nhiên động thủ?” — dù những thánh sứ đã ở lại Quy Táp Tông gần trăm năm, có người cũng sinh lòng quyến luyến.

Một trong số đó bị Phú Quý đè dưới đất, đau đớn nói: “Chúng ta cũng không muốn như vậy, nhưng Chiêu Thánh cung xảy ra chuyện rồi.”

Hạ Lan Khai Tề xưa nay chưa từng hoàn toàn tin tưởng Lâm Táp Táp. Sự hiện diện của các thánh sứ trong tông vừa là giám sát, vừa là đe dọa. Hắn mặc kệ nàng làm mưa làm gió trong tông môn — là vì khinh thường, nghĩ nàng có vùng vẫy thế nào cũng chẳng gây sóng gió gì.

Nhưng một khi Hạ Lan Lăng có bất kỳ động tĩnh gì, đám thánh sứ này sẽ lập tức khống chế Lâm Táp Táp, bất kể nàng là bạn hay thù.

Có thể nói, chỉ cần Chiêu Thánh cung có biến, đám thánh sứ sẽ là những kẻ biết đầu tiên.

Lâm Táp Táp vội hỏi: “Chiêu Thánh cung đã xảy ra chuyện gì?”

Thánh sứ đáp: “Hôm qua Đạo Quân độ kiếp, chúng ta ở lại Quy Táp Tông chờ lệnh, nhưng mãi vẫn không nhận được chỉ thị gì, đến giờ vẫn bặt vô âm tín.”

Thánh sứ vốn trực tiếp nghe lệnh Đạo Quân, có một hệ thống liên lạc đặc biệt. Xưa nay chưa từng có chuyện mất liên lạc với Đạo Quân. Đám thánh sứ ở Quy Táp Tông đã nôn nóng chờ đợi suốt một ngày, buộc phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất: khống chế Lâm Táp Táp, rồi lập tức hồi cung.

“…Nói cách khác, các ngươi cho rằng Hạ Lan Khai Tề đã gặp chuyện?”

Một thánh sứ trung thành với Hạ Lan Khai Tề giận dữ quát lớn: “Danh húy của Đạo Quân há để ngươi gọi thẳng miệng như thế!”

Lâm Táp Táp chỉ liếc hắn một cái, Phú Quý lập tức giơ móng tát cho một cái, thánh sứ kia lập tức ngậm miệng.

Lâm Táp Táp đã hôn mê năm ngày, suốt năm ngày ấy đã bỏ lỡ quá nhiều tin tức.

Phong Khởi chủ động lên tiếng giải thích: “Hạ Lan Khai Tề từ sớm đã mời các cao nhân từ các đại tông môn đến Chiêu Thánh cung, nói là độ kiếp đã đến, muốn mời mọi người tới chứng kiến — rồi còn phát ra một tin giả từ trước…”

“Tin giả gì vậy?”

Phong Khởi đáp: “Hắn rõ ràng đã sớm biết trước ngày độ kiếp, nhưng lại cố tình công bố sớm hơn một ngày. Ta đoán hắn muốn dụ Hạ Lan Lăng lộ mặt, để đám đại năng kia thay hắn ra tay. Kết quả là Hạ Lan Lăng không mắc bẫy.”

Còn chuyện sau đó, Phong Khởi cũng không rõ, vì giờ đây Chiêu Thánh cung vẫn đang bị thiên lôi bao phủ, không biết bên trong còn ai sống sót hay không.

Biết được Lâm Táp Táp muốn đến Chiêu Thánh cung, Phong Khởi vội cản lại:

“Bây giờ ngươi hoàn toàn không thể vào được đó đâu. Sợ rằng còn chưa kịp tới gần, đã bị thiên lôi đánh thành tro bụi rồi.”

Lúc này Lâm Táp Táp đã là tu sĩ Hóa Thần, dù thuộc hàng cao thủ nhưng so với thiên lôi thì chẳng đáng gì. Ngay cả các vị đại năng mà Hạ Lan Khai Tề mời đến, người yếu nhất cũng phải Luyện Hư thất trọng, vậy mà còn phải đứng xa để giữ mạng.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng nhị gì hết.” — Phong Khởi dứt khoát ngắt lời nàng,

“Nàng chỉ có thể bảo vệ được người khác khi còn sống. Trước hết phải giữ mạng mình cho tốt.”

Hắn đương nhiên biết Lâm Táp Táp muốn đi vì điều gì. Bao năm quen biết, có một số việc hắn cũng đã buông được.

Ngẩng đầu nhìn lên trời đen mây dày, hắn nheo mắt, bình thản nói: “Kiên nhẫn chờ một chút đi. Thiên lôi sắp tan rồi.”

Từ lúc bắt đầu đến giờ, dù là thiên phạt, cũng phải giáng đủ tám mươi mốt đạo thiên lôi mới chấm dứt. Dù kẻ mạnh cỡ nào, cũng sẽ bị đánh thành tro bụi.

“…”

Từ cái đêm hai người họ “cạch mặt” nhau, Lâm Táp Táp đã tự tay “hủy” chuông Hạ Lan trước mặt mọi người, về sau càng không dám lén lấy ra xem, chỉ sợ bị Hạ Lan Khai Tề phát hiện sơ hở.

Giờ đây Chiêu Thánh cung đã xảy ra chuyện, các thánh sứ như rắn mất đầu, không còn ai theo dõi nàng nữa. Lâm Táp Táp không còn cố kỵ, cuối cùng cũng đem chuông treo trở lại bên hông.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve chiếc chuông một lúc lâu, rồi mới thử rung nhẹ gọi Hạ Lan Lăng.

Nhưng chuông lặng thinh không ánh, dường như âm thanh chẳng thể truyền đi đâu được.

Dù biết rõ hắn không nghe thấy, nàng vẫn lặng lẽ rung chuông, khe khẽ lẩm bẩm rất nhiều lời. Bởi đó là việc duy nhất nàng có thể làm vào lúc này.

Phong Khởi đoán không sai. Khi tám mươi mốt đạo thiên lôi giáng xuống đủ số, chẳng bao lâu sau, mây đen bao phủ Chiêu Thánh cung cũng dần tan đi. Thế nhưng, bầu trời giới tu hành vẫn âm u nặng nề, tuyết lớn vẫn rơi, dị tượng vẫn chưa chấm dứt.

Cuối cùng, có những đại năng mình đầy thương tích chạy ra từ Chiêu Thánh cung, mặt trắng bệch như vừa trải qua cơn đại nạn. Những người may mắn sống sót khác cũng thê thảm chẳng kém, ai nấy đều vô cùng chật vật.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” — kẻ nóng lòng liền hỏi.

Tin tức cuối cùng truyền đến tai Lâm Táp Táp, nàng nhận được một lời báo rằng

【Đạo quân Thanh Tề đã hồn phi phách tán trong thiên lôi, Lăng Dương Thiếu quân giết cha nghịch thiên, dẫn đến thiên đạo nổi giận, trời giáng thiên phạt với tám mươi mốt đạo tử lôi, rất nhiều đại năng bị liên lụy bỏ mạng.】

“Vậy… Hạ Lan Lăng thì sao?”

Nghe xong tin này, Lâm Táp Táp cảm thấy cả người như lơ lửng, tất cả đều trở nên không chân thật.

Phong Khởi nhìn nàng với ánh mắt đầy phức tạp, mãi một lúc sau mới cất lời:

“Không rõ tung tích.”

Có thể chàng đã chết dưới thiên lôi, thần hồn câu diệt, tro tàn chẳng còn. Cũng có thể chàng sống sót nhưng ngã xuống một nơi hoang vu nào đó. Tóm lại, chẳng ai tin Hạ Lan Lăng còn sống.

Lâm Táp Táp thấy buồn cười, vô cùng châm chọc mà muốn cười to. Nàng từng ngàn vạn lần nguyền rủa hắn bị trời đánh, không ngờ một ngày kia lại thật sự xảy ra — Mà còn xảy ra dữ dội đến thế, thực đến thế.

Tám mươi mốt đạo tử lôi thiên phạt, hắn rốt cuộc đã làm chuyện tày đình thế nào, mới dẫn đến thiên đạo thịnh nộ đến mức ấy? Nếu hắn thực sự sai, thì cái sai duy nhất chính là quá thông minh, đã nhìn ra thiên cơ chân thật, muốn nghịch chuyển thời không, phá vỡ cân bằng thiên đạo, chỉ để nắm tay nàng mà nói một tiếng "Nàng là người ta yêu."

Nếu thực là như vậy… Thì thiên lôi ấy, Lâm Táp Táp cũng nên gánh một nửa.

Nàng rời khỏi Quy Táp tông.

Lâm Táp Táp không tin Hạ Lan Lăng chết dưới thiên lôi. Hắn lợi hại như vậy, nhất định còn sống. Nàng phải đi tìm hắn.

Dù lúc này giới tu hành đang hỗn loạn, nàng không còn tâm trí bận tâm, trước hết đi đến Hoàng thành dò la tin tức.

Nhưng đến nơi thì phát hiện: Hoàng thành đã bị tàn phá hơn phân nửa dưới thiên lôi,
nơi nơi là tro tàn và phế tích, thành thị vốn náo nhiệt nay vắng vẻ tiêu điều, gần như không còn ai sống.

Ngay cả Chiêu Thánh cung treo lơ lửng trên trời, cũng bị mây đen bao trùm.

Tưởng đâu nơi ấy đã bỏ trống, nào ngờ trước cổng cung vẫn còn thánh sứ canh giữ,
thậm chí so với trước còn nghiêm ngặt hơn nhiều, gần như chỉ cho vào, không cho ra,
khiến người ta cảm thấy có điều bất thường.

Lâm Táp Táp khẽ suy nghĩ một chút rồi dứt khoát từ bỏ việc xông vào cung. Nàng sợ mình bị bắt sẽ khiến Hạ Lan Lăng gặp thêm phiền phức. Trong lòng chợt lóe lên một nơi — một nơi rất có thể Hạ Lan Lăng sẽ đến.

Hắn từng nói: “Khi còn nhỏ, mỗi khi cảm thấy bức bối chán chường, ta đều đến vách đá trên cao này để đu xích đu…”

Nơi đó hoang vắng không người, dễ ẩn mình, nếu Hạ Lan Lăng đang trốn tránh, nơi ấy hẳn là lựa chọn đầu tiên.

Lâm Táp Táp liền tới đỉnh vách đá trước. Chiếc xích đu vẫn còn đó, nhẹ nhàng đung đưa trong gió… Nhưng không có bóng dáng Hạ Lan Lăng.

Nàng khẽ cúi đầu nhìn xuống vực sâu, trong lòng do dự, liệu có nên nhảy xuống tìm thử?

Dường như cảm nhận được ý niệm trong lòng nàng, hình xăm cá chép trên cổ tay bỗng khẽ lóe sáng.

“Không ở dưới đó sao?” Lâm Táp Táp khẽ vuốt ve tiểu kim lý đã mất đi ánh sáng rực rỡ, dịu giọng nói: “Ngươi nếu biết hắn ở đâu… dắt ta đi tìm hắn, được không?”

Cá chép không biết nói, không thể như phù ma liên mà chỉ đường cho nàng, chỉ có thể liên tục lóe sáng yếu ớt để hồi đáp.

Lâm Táp Táp thử áp ngón tay lên hình xăm. Trước mắt nàng bỗng mờ đi, một loạt hình ảnh mơ hồ lướt qua, nàng không nhìn rõ lắm, nhưng có cây cối rậm rạp, tiếng chim hót, tiếng suối róc rách vang vọng.

— Rõ ràng vẫn ở trong núi rừng này!

“Ta hiểu rồi…”

Mặt nàng thoáng hiện ý cười, vội vã lên đường.

Nàng lần theo âm thanh nước chảy, phải mất một buổi trời, mới tìm được một dòng suối nhỏ chảy trong núi.

Nàng men theo bờ suối đi xuống, đến khi trời sắp tối, cuối cùng phát hiện một bóng người thấp thoáng bên bờ suối.

Người ấy quần áo rách rưới, ngâm mình trong nước, mặt úp xuống dòng suối, không nhúc nhích, không rõ sống chết.

— Là Hạ Lan Lăng!

Lâm Táp Táp giật thót tim, thậm chí nàng không nhớ nổi mình lao đến bằng cách nào.

Nàng vội vàng kéo người ấy ra khỏi dòng nước, việc đầu tiên là nhìn vào khuôn mặt hắn.

Dưới làn nước lạnh buốt, gương mặt ấy trắng bệch lạnh lẽo, không chút huyết sắc,
bên má còn có một vết thương, ngâm lâu nên tái nhợt ửng hồng, nhưng vẫn không thể che lấp được dung nhan tuấn mỹ kia.

— Là Hạ Lan Lăng… thật sự là hắn!

Lâm Táp Táp vui đến muốn bật khóc, không màng hắn ướt đẫm toàn thân, ôm chặt lấy người vào lòng. Cảm xúc trào dâng khiến nàng gần như muốn nức nở, nhưng đồng thời, trong lòng cũng tràn ngập lo lắng —

Bởi vì hơi thở của Hạ Lan Lăng vô cùng yếu ớt, yếu đến mức tựa như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể cuốn mất…

“Tỉnh lại đi, Hạ Lan Lăng, tỉnh lại đi…” Lâm Táp Táp khẽ vỗ vào mặt hắn, giọng run rẩy mang theo sự lo lắng lẫn khẩn cầu.

Trời mỗi lúc một tối. Trong rừng sâu vang lên tiếng thú gầm mơ hồ, tuyết rơi cũng dần nặng hạt hơn. Nàng không thể để hắn nằm lại đây.

Lâm Táp Táp gắng sức đỡ hắn ra khỏi dòng nước, ôm lấy thân thể lạnh giá của hắn, nhìn quanh tìm nơi tránh gió, chuẩn bị tạm thời trị thương trước rồi tính tiếp.

Có lẽ do nàng sơ ý đụng vào chỗ đau, Hạ Lan Lăng vô thức khẽ rên một tiếng — một âm thanh thấp đến mức gần như không thể nghe được, nhưng hơi thở yếu ớt ấy lại phả ngay bên tai nàng, tựa như năm xưa hắn thường thì thầm bên tai nàng những lời mềm nhẹ…

Lâm Táp Táp nhất thời ngây người.

Nàng vòng tay ôm lấy eo hắn, chạm phải chỉ toàn là xương cốt gầy guộc, so với trước đây càng tiều tụy đi nhiều.

Hắn đã sống thế nào suốt những năm qua…?

Nghĩ tới đó, lòng nàng quặn đau, không kìm được mà cúi đầu đặt lên môi hắn một nụ hôn, nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn nước, mang theo tất cả những xót xa và yêu thương dồn nén bấy lâu.

Dù biết hắn không chắc nghe được, nàng vẫn nhẹ nhàng thì thầm bên tai hắn:

“Về sau… đã có ta rồi.”

Bất kể phía trước là phúc hay họa, nàng cũng sẽ cùng hắn gánh vác tất cả.

— Không buông tay nữa.
— Không để hắn cô độc nữa.

Nàng cúi đầu, ôm chặt lấy thân thể lạnh như băng trong lòng,
như thể muốn truyền hơi ấm của cả đời mình vào người ấy.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.