"……"
Lâm Táp Táp tạm thời không tìm được sơn động thích hợp, nhưng lại phát hiện một lối nhỏ dưới triền núi có thể che gió chắn tuyết, bên trong xem ra vẫn còn sạch sẽ.
Sau khi đơn giản dọn dẹp, nàng kéo theo Hạ Lan Lăng nhảy xuống, cân nhắc đến tình trạng thân thể của hắn, còn đặc biệt trải lớp áo choàng dày bên dưới, cẩn thận quấn kín người hắn lại.
Trăm năm, cuối cùng họ cũng gặp lại nhau.
Nhân lúc Hạ Lan Lăng còn mê man, Lâm Táp Táp vận dụng thuật trị thương kiểm tra toàn bộ vết thương trên người hắn, phát hiện hắn bị thương rất nặng, dù dùng trị liệu pháp cũng khó lòng chữa khỏi trong thời gian ngắn. May thay, ít nhất có thể tạm thời làm dịu cơn đau cho hắn.
Mất gần hai canh giờ, nàng mới miễn cưỡng chữa qua hết những thương tích ấy, cảm thấy linh lực của mình như bị hắn rút cạn.
Lúc này nàng mới có thời gian cẩn thận ngắm lại Hạ Lan Lăng — trăm năm xa cách, dù người đã gầy gò đi nhiều, nhưng sao lại cảm thấy càng thêm tuấn tú?
Vết thương nơi gò má qua trị liệu đã chỉ còn lại một đường hồng nhạt, không làm giảm vẻ mỹ miều.
Hạ Lan Lăng vẫn đang hôn mê, an tĩnh dựa trên áo choàng của Lâm Táp Táp, hàng mi dài rủ xuống dày như quạt nhỏ, càng làm nổi bật nước da trắng như tuyết, vì trọng thương mà phảng phất mang theo vẻ đẹp yếu ớt, mong manh khiến người ta thương xót.
Chỉ cần người còn thở, nàng nhất định sẽ cứu được — Lâm Táp Táp luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716695/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.