Hạ Lan Lăng im lặng một lúc, đột nhiên nhớ lại, ngày xưa mỗi khi hắn ôm nàng lâu thêm chút là nàng đã cảm thấy phiền, huống chi là nằm chung một chiếc giường.
Với cơ thể còn ướt đẫm hơi nước, Hạ Lan Lăng nằm xuống cạnh Lâm Táp Táp, chưa kịp làm gì, Lâm Táp Táp như một con mèo chủ động cuộn mình vào trong lòng hắn, hai tay ôm chặt lấy eo hắn.
Nàng tìm một tư thế thoải mái, vùi mặt vào lòng hắn hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Sao chàng gầy đi nhiều thế?"
"Ôm một chút thì hơi cấn tay."
Sau một lúc, Hạ Lan Lăng mới ôm lại nàng, im lặng xoa đầu nàng.
Hai người cứ thế ôm nhau, trong không gian yên tĩnh, chẳng ai nói gì. Một lúc lâu sau, từ trong lòng Hạ Lan Lăng vang lên một giọng nói trầm trầm: "Hạ Lan Lăng, chàng ngủ rồi à?"
Hà Lan Lăng đáp lại: "Chưa."
"Ta cũng chưa ngủ." Dù đã mệt mỏi vì hành trình dài và mất đi một phần linh lực, Lâm Táp Táp vẫn không thể ngủ được.
Nàng lại dụi dụi vào lòng hắn, "Vậy chàng có thể kể cho ta nghe về những gì chàng đã làm trong trăm năm qua, chàng đã trốn ở đâu?"
Hạ Lan Lăng im lặng một lúc, rồi không giấu giếm: "Ta và mẫu thân đã trốn ở một nơi sâu thẳm trong vực sâu, chỉ tu luyện chứ không làm gì khác."
Hắn nói thật nhẹ nhàng, cố gắng dùng vài câu để che giấu trăm năm mất tích của mình, nhưng Lâm Táp Táp không phải là người ngốc, nàng mở mắt ra và nhẹ nhàng hỏi: "Nơi đó…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phan-dien-lai-lam-sup-do-cot-truyen-roi/2716696/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.