Sau một đêm hoang đường, sáng sớm hôm sau, Thẩm Mặc vẫn phải chịu đựng cơn đau lưng để kịp chuyến bay.
Trợ lý Dư Sanh Tiêu đang đợi cô tại sân bay, khi nhìn thấy Thẩm Mặc từ trên xe bước xuống, cô ấy không khỏi hít một hơi thật sâu: “Thẩm... Thẩm tổng?!”
Thẩm Mặc đeo cặp kính râm che nửa mặt, gật đầu với cô ấy: “Chào buổi sáng.”
“... Chào buổi sáng.” Dư Sanh Tiêu gượng cười, nhìn sang Tô Lê đang mang hành lý từ cốp xe lại gần.
Tô Lê chào cô ấy, rồi nói: “Trợ lý Dư, chuyến đi này vất vả cho cô rồi.”
“Không... không có gì ạ.” Dư Sanh Tiêu cười khổ, thở dài, rồi lấy ra một hộp phấn mới tinh từ trong túi xách: “Thẩm tổng, tôi... tôi giúp cô đánh chút phấn ở cổ nhé.”
“Ừm?” Thẩm Mặc nhíu mày, “Phấn ở cổ?"
Tô Lê nghe vậy cũng ghé mắt nhìn.
Ngay sau đó, cô nhếch môi cười, hoàn toàn không cảm thấy tội lỗi chút nào mà nói: “Ồ, ở nhà tôi lại không để ý, dấu vết này rõ thật đấy nhỉ?”
Vừa nói, cô vừa đưa tay chạm vào vết hôn trên cổ Thẩm Mặc.
Thẩm Mặc lúc này mới hiểu ra, vội vàng giơ tay che đi vết đó.
Tô Lê trấn an cô: “Không sao đâu,” rồi quay sang nói với Dư Sanh Tiêu: “Để tôi làm, tôi cũng có mang theo kem che khuyết điểm.”
Nói xong, cô quay lại xe lấy kem che khuyết điểm của mình, rồi trở lại bên cạnh Thẩm Mặc.
“Chỉ cần che một lớp mỏng thôi, sẽ không nhìn thấy nữa đâu.” Tô Lê vừa giúp Thẩm Mặc xử lý vừa dặn dò: “Về khách
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phao-hoi-a-quyet-dinh-dinh-cong/1184108/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.