“Quận vương điện hạ, lần này hồi kinh, ngài có muốn đưa Từ cô nương theo không?”
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, phu quân ta, người lúc nào cũng ôn nhu nho nhã, chỉ thản nhiên đáp: “Lắm lời.”
Vài thuộc hạ lập tức cúi thấp đầu, không dám nhiều lời nữa.
Ta tận mắt chứng kiến cảnh này, vội đưa tay bịt miệng, không dám nhúc nhích.
Ta vốn là nữ phụ ác độc trong sách, để tránh xa nam nữ chính, không tiếc chạy đến tận vùng Vân Châu xa xôi mà ẩn cư.
Khó khăn lắm mới nhờ bán hương cao mà tích góp được chút bạc, mua về một nam nhân tuấn mỹ, thân thủ cường tráng…
Nào ngờ, vị “phu quân” hằng đêm triền miên ân ái với ta, lại chính là người ta trốn không kịp, nam chính của câu chuyện này, Quận vương Lan Hoài, Phó Chỉ Xuyên.
Ta nhắm mắt, suýt nữa tự khóc vì chính sự ngu xuẩn của mình.
Lúc này, không biết từ khi nào, đám ám vệ áo đen đã lui ra ngoài.
Phó Chỉ Xuyên cởi áo ngoài, lặng lẽ trèo lên giường, một tay vòng qua ôm lấy ta vào lòng.
Hơi thở nóng rực phả lên cần cổ khiến ta rụt cổ lại, nghe thấy giọng cười trầm thấp của hắn:
“Oanh Oanh, ta nhớ nàng.”
Biết rõ không thể giả vờ ngủ tiếp, ta chỉ đành cứng ngắc giả bộ bị đánh thức:
“…Phu quân, bây giờ là canh mấy rồi?”
“Ngoài trời vẫn còn tối, Oanh Oanh cứ ngủ đi, những chuyện còn lại, giao cho ta là được.”
Dứt lời, hắn cúi xuống chặn lấy môi ta.
Cảm nhận được động tác không an phận của hắn, ta trợn tròn mắt.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-phao-hoi-va-nam-chinh-thanh-doi-roi/2766383/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.