Dạ hiểu rõ suy nghĩ của hắn song lại không thể nào hiểu được cảm xúc của hắn.
Hắn nhíu mày hỏi, "Làm công cụ nhiều năm như vậy, điều gì đã khiến ngươi đột nhiên biến thành người? Phu nhân sao? Chỉ bằng mấy tháng ở chung ngắn ngủi này?"
"Như thế là đột nhiên ư? Cũng không thể nói như vậy"
Thanh Phượng ôm đứa trẻ trong lòng, thừa biết Dạ sẽ không khiến nó bị thương hay chịu bất luận nguy hiểm gì, hắn chỉ đang lo cho tính mạng của mình. Song vì không sợ chết, hắn không hề cảm thấy gánh nặng, thậm chí thần sắc lại rất thanh thản, như thể hắn không phải đang bị đuổi bắt mà chỉ đang tán gẫu.
Hắn chỉ muốn trước khi chết nói ra suy nghĩ của mình với Dạ, nói với người bạn đáng thương chẳng khác gì hắn trước kia.
Bọn họ chỉ là "đồng kỳ", thậm chí không thể tính là bạn bè.
Nhưng... Thanh Phượng thật sự hy vọng, bản thân có thể lay động cảm xúc của hắn.
Vì dù sao, hắn vốn dĩ cũng là con người.
"Một hạt giống không thể nào chỉ trong nháy mắt liền trở thành đại thụ. Ta sống ở bên ngoài rất nhiều năm, suy nghĩ về việc mình hẳn là con người chứ không phải công cụ, thật ra cũng đã nẩy mầm. Nhưng vì cho rằng điều ấy không đúng... cho nên ta vẫn luôn cố gắng nhẫn nhịn"
"Ta hiểu rất rõ, việc phản bội Ma giáo đã đáng sợ, phản bội Giáo chủ càng đáng sợ ra sao. Cho nên khi đó, ta cho rằng, việc tiếp tục làm công cụ mới là phương pháp thông minh nhất. Ta cho rằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-thuan-ai-van/1391211/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.