Hạ Vũ về tới nhà trời đã có chút mờ mịt,mặt trời đã lặn được một lúc nhưng do là mùa hạ nên vẫn sót lại vài tí tinh quang.Về đến nhà đã thấy nương cùng đại ca đang tại chờ
-" Sao rồi,đi lòng vòng có vui không?" Hạ Vân mở miệng trước tiên,liếc nhìn nàng.Sau khi không thấy có gì sai biệt,lại hỏi thêm
-" Xem ra gặp được chuyện vui nha,kể cho ca và nương nghe nào!"
Hạ Vũ cười khì khì,rót cốc nước rồi ngồi xuống cạnh hắn,đem hết thảy mọi chuyện hôm nay kể ra.Ban đầu là về quang cảnh,qua nàng miêu tả làm ca và nương cười không ngớt,nhưng khi nàng kể đến chuyện gặp lũ nhỏ và sự việc phát sinh,nu cười bỗng im bặt.Hạ Vũ liếc nhìn nhìn,thấy hai người mặt càng ngày càng hắc.Hạ Vũ biết mình lỡ lời rồi,nàng thật hối hạn a.Chợt nghe đại ca đập tay xuống bàn,khiến vang lên một tiếng rắc rắc
-"Ương gia cũng quá khinh người nha,không được,ta phải đòi cho Vũ Vũ một cái công đạo "
-" Không được! Vân nhi ngươi chớ có xúc động" Nương nàng bỗng quát to.Đây là lần đầu tiên nàng gặp nương lớn tiếng
-" Ngươi đừng quên chúng ta là ai và họ là ai.Xúc phạm đến nhau lại có cái hậu quả gì.Vũ nhi cũng sắp tròn mười tuổi. Đến lúc đó chúng ta cũng không tại"
-"Nhưng cái này không được giải,Vân nhi thực uất nghẹn"
-" Có gì mà uất nghẹn,con đường ngươi đi sau này còn chông chênh ngoằn nghoèo gấp vạn,thiếu chữ nhẫn,thiếu cái đầu tỉnh táo sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.Còn mạng sống là còn tất cả.Ngươi nguội nguội chẳng phải còn.Giờ mà xúc động ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-tien-lo-gap-ghenh/908212/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.