Cố Trường Canh không kịp đề phòng, bất ngờ bị Lâm Thanh Thiển nhào vào trong lòng mình, bờ lưng đập vào tường, đau đến độ phải hít một hơi khí lạnh.
Thật vất vả mới vượt qua cơn đau, hắn lạnh giọng quát: "Lâm Thanh Thiển! Rốt cuộc, cô muốn làm gì!"
Cố Trường Canh muốn đẩy người từ trong lòng ngực ra.
Nhưng bên ngoài lại vang lên một tiếng sấm nổ, thân thể nhỏ bé của Lâm Thanh Thiển run lên, bàn tay nhỏ gắt gao nắm chặt vạt áo ở phía trước xiêm y hắn.
Cả người co lại thành một quả bóng nhỏ nằm cuộn vào trong lòng hắn.
Cố Trường Canh khó chịu, nói:"Lâm Thanh Thiển!"
Bên ngoài phòng, tiếng sấm sét vang lên không ngừng, ngay khi Cố Trường Canh muốn ném người ra khỏi, thì Lâm Thanh Thiển mang theo tiếng khóc, nức nở nói:"Trường Canh ca ca, huynh để ta ôm một lát…Một lát thôi.
"
"Buông ra!"
Lâm Thanh Thiển không thuận theo ý hắn, gắt gao quấn lấy vòng eo của Cố Trường Canh.
Ánh mắt Cố Trường Canh lạnh như dao cắt, không thể nhịn được nữa, muốn đem người từ trong ngực mình ném ra ngoài.
Vừa mới chạm vào đầu vai của Lâm Thanh Thiển, lại phát hiện thân hình nhỏ xinh của cô run nhè nhẹ, mỗi khi tiếng sấm ở bên ngoài vang lên, thì cô càng run rẩy hơn.
Động tác ở trên tay liền dừng lại, Cố Trường Canh nói:"Ngươi sợ sấm chớp sao?"
Lần này, Lâm Thanh Thiển thật sự bật khóc.
Cô sợ, cô rất sợ nha.
Cho dù, ở hiện đại cô đã là người trưởng thành, đã hai mươi mấy tuổi, nhưng mỗi lần bầu trời có sấm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-tro-minh-ket-duyen-nhiep-chinh-vuong-sung-ai-cung-chieu/975819/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.