Hiểu Linh một mình lái xe đi tới ngôi chùa bên GL.
Đây chính là chốn thế ngoại đào nguyên của cô trong cái Thủ đô xô bồ bận rộn này.
Ngôi chùa rất bé và cũ kỹ rêu phong.
Nơi này chỉ có một vị trụ trì cùng 2 sư thầy tu tập.
Trong một lần tình cờ đi lang thang, Hiểu Linh đã lỡ chân bước vào rồi để bị cảnh quan cổ kính ấy hút hồn và dần trở thành khách quen của chốn này.
Vị sư thầy nhìn thấy Hiểu Linh bước vào với hoa quả nhang đèn trên tay thì chậm tới chắp tay chào hỏi:
* A di đà phật.
Cố thí chủ tới lễ phật đầu năm.
Năm mới chúc thí chủ và toàn gia mạnh khỏe bình an.
Hiểu Linh mỉm cười đáp lời:
* A di đà phật, năm mới con chúc sư thầy cùng toàn thể chúng tăng ni phật tử sức khỏe, an yên.
Vị sư thầy mỉm cười đỡ dùm Hiểu Linh chút đồ đặt lên bàn sắp lễ rồi rời đi lo việc khác.
Cô sắp đặt xong hương đăng trà quả xong thì tiến tới chiếc bàn nhỏ muốn viết lá sớ dâng lên Tam bảo và Tứ phủ.
Một nam thanh niên ngồi sẵn ngay đó để hỏi thông tin của người lễ phật rồi viết vào tờ sớ vàng mỏng manh.
Nụ cười nhẹ từ tốn, giọng điệu hiền hòa.
Hình ảnh kia đột nhiên làm cô ngẩn người.
Lần đầu tiên cô gặp Mặc Nghiên cũng là trong khung cảnh tương tự như vậy.
Trong lòng cô đột nhiên lo lắng không yên.
Đã lâu lắm rồi, cô không liên lạc được với Mặc Nghiên.
Cô chợt nhận ra, ngoài chính bản thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-van-np-lam-sao-de-song/802945/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.