Bác Minh ôm chặt Hiểu Linh chờ cho Mặc Nghiên đi hẳn mới từ từ để cô ấy ngồi xuống sô pha, nhẹ nhàng hỏi:
- Em không sao chứ?
Hiểu Linh lúc này mới có chút hoàn hồn.
Cô vô thức vươn tay ôm lấy Bác Minh tìm kiếm sự an toàn nhưng vẫn lắc đầu:
- Em không sao.
Bác Minh ngập ngừng hỏi:
- Hai người..
Sao lại như vậy?
Hiểu Linh đáp:
- Em..
cũng không biết nữa.
Ban đầu Mặc Nghiên đến bàn chuyện công ty bình thường.
Sau đó thì anh ấy quên điện thoại nên em đi xuống định đưa trả.
Rồi em lại nghe được mấy nhân viên nói xấu Mặc Nghiên.
Em phẫn nộ cực kỳ nhưng anh ấy lại kéo em đi.
Sau đó nữa em và anh ấy có nói qua lại vài câu rồi đột nhiên anh áy hôn em như vậy.
Hiểu Linh nhíu mày cố nhớ xem chính xác mình đã nói những gì nhưng thật kỳ lạ là mọi thứ lại khá mơ hồ giống như không phải vừa xảy ra ban nãy vậy.
Nhưng cô nhớ rõ câu cuối cùng mình nói chính là lý do che dấu tình cảm của mình với Mặc Nghiên.
Điều này khiến anh ấy phẫn nộ ư? Cô lầm bầm lầu bầu:
- Em đã có quá nhiều rồi.
Em đã có anh, có Ngạo Đình và Du Nhiên.
Em không thể tham lam như vậy.
Em không sai mà.
Tại sao nổi giận với em đây.
Anh ấy xứng đáng có một người tốt hơn ở bên cạnh.
Các anh đáng ra cũng nên như vậy..
Nhưng em đã tham lam giữ lấy...!Em biết là không nên như vậy.
Bác Minh dở khóc dở cười ôm lấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-van-np-lam-sao-de-song/802967/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.