Đôi mắt Lục Yêu hiện lên một tia tàn nhẫn không dễ phát hiện, Tô Quỳ cong cong môi, “Hừm, có thể chạm vào hay không thì ta không biết……”
Dưới ánh nhìn chăm chú của đám người kia, cô cười khẩy, mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ nhẹ nhàng tung ra một câu, “Nhưng ta biết…… Lục Yêu, đi gọi Đàm cô cô tới đây một chuyến, sau đó bẩm báo đúng sự thật từng câu từng chữ cho cô cô nghe, để bà tới chủ trì công đạo cho ta!”
Ánh mắt Lục Yêu sáng lên, lập tức hành lễ với cô rồi nói, “Nô tỳ lập tức đi!”
Sắc mặt Dụ Oanh Oanh lúc xanh lúc trắng, tiếng mắng chửi khắc nghiệt của Đàm cô cô vẫn còn quanh quẩn bên tai. Bây giờ nhớ tới nàng ta vẫn còn cảm thấy đau nhức.
Nàng ta tiến lên hai bước cản Lục Yêu lại, “Không cho đi!”
Tô Quỳ lạnh mặt, “Dụ Oanh Oanh, ngươi quản quá nhiều rồi đấy! Cung nữ của ta, từ lúc nào tới lượt ngươi sai bảo vậy?!”
Giọng nói trong trẻo như châu như ngọc rơi xuống, từng câu từng chữ đầy khí thế, không hiểu sao lại làm người ta cảm thấy khí lạnh đang đi lên từ lòng bàn chân.
Cuối cùng cũng xé rách mặt! Đám tú nữ đang vây xem đều không khỏi thở phào nhẹ nhõm, theo lý thuyết thì không phải người đang tức giận đáng sợ hơn à?
Nhưng ở đây lại cố tình ngược lại, trên thế giới này, có thể nổi giận chứng tỏ mọi chuyện còn chưa tới nỗi không thể quay lại. Nhưng ngược lại nếu giống như Tô Quỳ, cho dù Dụ Oanh Oanh có nhục mạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-phu-xuyen-nhanh-nam-than-lieu-nghien/1939846/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.