Hàn Cẩm Khanh híp mắt, "Ngụy tướng quân đúng là người trọng tình nghĩa, mới chỉ gặp Cố Khinh Âm vài lần, mà có thể giết người vì nàng."
Ánh mắt Ngụy Lãnh Nghiêu lạnh lùng, thần sắc lạnh nhạt, "Có phải trọng tình trọng nghĩa hay không thì ta không hiểu biết, ta chỉ biết không kẻ nào được phép làm nàng bị thương."
"Nếu Cố Khinh Âm biết được phần tâm ý này của Ngụy tướng quân, chắc sẽ hối hận vô cùng vì đã đính hôn với Kỷ Trác Vân." Hàn Cẩm Khanh cười trào phúng.
Ngụy Lãnh Nghiêu nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm, tiếng nói trầm thấp từ tính vang lên: "Đó là chuyện của nàng. Thực ra ta cảm thấy ngài mới lạ đó, biết rõ nàng muốn đính hôn, mà còn có thể khoanh tay đứng nhìn?"
"Ngụy tướng quân cũng nói đó là chuyện của nàng, ta có năng lực thay đổi được gì?" Hàn Cẩm Khanh cười nhẹ, "Không nói về nàng nữa, chuyện cắt giảm binh quyền ở các Châu phủ tiến hành đến đâu rồi?"
Ngụy Lãnh Nghiêu nhìn độ cong khóe môi của Hàn Cẩm Khanh, nói: "Nếu Hàn tướng thực sự muốn làm chuyện gì, chẳng ai có thể ngăn được."
Hàn Cẩm Khanh nhíu mày, không nói gì, Ngụy Lãnh Nghiêu cũng không xoay quanh đề tài này nữa, nói về việc sắp lấy được binh quyền ở Châu phủ. Bầu không khí không thân thiện hơn chút nào, Ngụy Lãnh Nghiêu nói rất ít, chỉ bằng hai ba câu đã nói hết tình hình của một châu. Thỉnh thoảng Hàn Cẩm Khanh hỏi một câu, hắn cũng đáp lại bằng một câu, dần dà hắn cũng đưa ra một vài đề nghị. Hai người vừa đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-quan-van-su/55953/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.