"Cảnh tần nương nương, vi thần đã kê phương thuốc, chỉ cần sử dụng đúng hạn, ngài sẽ khỏe thôi." Ninh Phi Nhiên vẫn cúi đầu nặn thuốc, giọng nói du dương.
Cảnh tần mặc cung trang hoa phục, tôn lên dung mạo đoan chính thanh nhã mềm mại đáng yêu. Trên mặt nàng thoa một lớp son phấn thật dày, thần sắc hơi cô đơn. Nàng đứng lên, nói: "Phi Nhiên, muội không thích nghe huynh gọi muội như vậy, hôm nay muội đến Thái y viện trừ việc bắt mạch, chủ yếu vẫn là đến thăm huynh..."
Ninh Phi Nhiên cúi mặt, hàng lông mi thật dài che khuất đôi mắt to trong trẻo của hắn. Hắn đặt hết chỗ thuốc vào trong miếng băng gạc sạch sẽ, cẩn thận bọc lại.
"Nương nương, sau này nếu không khoẻ, có thể tuyên vi thần tiến cung, không cần đích thân chạy đến đây một chuyến." Rốt cục hắn cũng hơi ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, "Nơi này còn có vị đại nhân khác đợi khám bệnh, thỉnh nương nương hồi cung."
Khuôn mặt Cảnh tần thoáng buồn bã, "Phi Nhiên, ngày đó tỷ tỷ huynh nhờ muội ở trong cung chăm sóc huynh, muội cũng chưa bao giờ coi huynh là người ngoài, nay... huynh cần gì phải vội vã làm rõ quan hệ với muội?"
Trên khuôn mặt thanh tú của Ninh Phi Nhiên không có biểu tình gì, ánh mắt trong suốt tĩnh lặng, "Vi thần không làm rõ gì cả, ân tình của nương nương đối với vi thần trước đây, vi thần khắc trong tâm khảm. Nương nương xưa đâu bằng nay, vi thần chỉ làm tốt bổn phận mà thôi."
Cảnh tần lại thâm trầm liếc hắn một cái, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-quan-van-su/56009/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.