Trong đại điện nhất thời vô cùng tĩnh lặng.
"Tướng gia hỏi các ngươi đấy!" Một thị vệ cao lớn đứng sau lưng Hàn Cẩm Khanh đột nhiên rút đao tiến lên.
Hàn Cẩm Khanh đứng ở đó, áo bào quét đất, dáng người cao to, thần sắc lạnh lùng lạnh nhạt.
Lúc này đám quan viên mới tỉnh táo, vội vàng nói: "Tướng gia bớt giận, mọi người đều ở trên lầu hai." Một ngón tay mập ú run rẩy chỉ lên trên lầu.
Hàn Cẩm Khanh và đoàn người nhanh chóng đi lên. Không giống với tầng một rộng rãi, tầng hai của lầu Quảng Hàn được thiết kế theo kiểu hành lang quanh co, dựa vào lan can sơn son, sàn nhà màu đỏ sậm. Bên trong treo một chiếc đèn cung đình sắc màu ấm áp, hương ngọt thơm ngào lan tỏa khắp nơi, hai bên hành lang là từng gian sương phòng.
Các cung nữ cúi thấp đầu, đứng trước cửa mỗi gian phòng. Nghe thấy tiếng động, họ đều hơi ngẩng đầu, một vài người nhận ra Hàn Cẩm Khanh, liền giật mình.
Thị vệ tiến lên chặn một cung nữ lại hỏi: "Cố Khinh Âm đại nhân của Ngự Sử đang ở đâu?"
Cung nữ kia chưa từng gặp tình huống thế này, nhất thời nước mắt lưng tròng, run run rẩy rẩy: "Nô tỳ, nô tỳ không biết......"
Thị vệ kia hỏi liên tiếp bốn năm người nhưng đều bảo không biết. Hàn Cẩm Khanh đứng bên nhìn, lông mày càng nhíu chặt. "Lục soát từng phòng một cho bản tướng!" Ngữ khí của hắn rất nhạt rất nhẹ, dung nhan tuấn mỹ tương phản với ánh nến ấm áp, trông vô cùng băng lãnh nghiêm nghị.
Cửa ngoài của từng gian
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-quan-van-su/56082/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.