Cố Khinh Âm vừa bước vào phòng đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng được tạo nên từ nhiều hương liệu khác nhau, có loại nàng biết, có loại không.
Nàng không để tâm quá nhiều, chỉ quy củ hành lễ: "Hạ quan thỉnh an đại nhân, thân thể ngài không sao chứ?"
Lúc này Minh Tiêu Hạc đang dựa nửa người vào đầu giường, đôi mắt hẹp dài khép hờ, tư thế uể oải, "Hiếm khi Cố đại nhân lại nghĩ tới ta."
Cố Khinh Âm không dám ngẩng đầu lên, mà chỉ liếc nhìn thân hình gầy gò qua tấm rèm che khép hờ.
Nàng không dám nhìn thẳng vào hắn, còn ánh mắt Minh Tiêu Hạc lại xuyên qua lớp màn mỏng không chút dè đánh giá nàng.
Hắn vẫn còn dáng vẻ thanh lệ đĩnh đạc khi lần đầu gặp nàng, lúc đó nàng mặc triều phục, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm của bậc làm quan. Khi đó hắn biết Thượng Quan Dung Khâm quan tâm đặc biệt đến nàng, nên càng quan sát cẩn thận, chỉ cảm thấy dáng người nàng thướt tha mềm mại, khí chất không tầm thường, cũng coi như là đứng đầu trong số nữ quan. Nhưng rốt cuộc Thượng Quan Dung Khâm kính trọng nàng ở điểm nào thì hắn lại không biết.
Sau này vô tình nhìn thấy thân thể trần trụi của nàng bày ra trước mặt nam nhân, làn da mượt mà, đường cong mê hoặc, thần sắc mị hoặc, tư thái dâm đãng, hắn vô cùng tức giận, dục hỏa đốt người mà không có chỗ phát tiết. Thế mà mỗi lần nàng và hắn gặp nhau, nàng đều tỏ vẻ đứng đắn, ngôn từ nghiêm cẩn, cứ như dáng vẻ kiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-quan-van-su/56120/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.