Giọng nói của Sơn Từ mờ mịt như mây mù: “Tam Thái Tử, ngươi nói thiên đình có tốt không?”
Na Tra nghi hoặc nhìn cô, không hiểu ý cô: “Thiên đình có Quỳnh Tương ngọc dạ, bốn mùa hoa tươi, có thể đạp gió cưỡi mây, phút chốc đi ngàn dặm, linh khí dồi dào, tháng năm an lành. Có đồ ngon ăn, có rượu uống, có game chơi, trên đời này còn có chỗ nào tốt hơn tiên giới sao?”
Sơn Từ nói: “Đúng là rất tốt, cực kỳ tốt.”
Na Tra thật sự có chút khó mà hiểu được vị thượng thần này, cũng phải, trước đây cô vẫn luôn ru rú trong nhà, lúc tỉnh lại thỉnh thoảng đến nhà ai đó chơi, lần trước lúc gặp cô vẫn còn ở Côn Luân, cha hắn Lý Thiên Vương bị phạt đến chỗ đó đếm chim chóc. Thiên đình hàng vạn thần tiên, chỉ có mỗi Sơn Từ Thần Quân thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Có điều những thứ này đều không phải trong phạm vi trách nhiệm của hắn, giờ việc hắn phải làm chỉ là tiếp dẫn thần tiên và chơi game, chơi game, chơi game……
Na Tra cất điện thoại vào, dẫn cô tới cửa ra của bình tiên chướng nối với thiên đình, vừa dẫn đi vừa lảm nhảm: “Núi Vô Tà của Thần Quân đúng là kỳ lạ, Tinh Hoa tìm Hoa Thần, Thủy Thần và Hậu Tắc đến núi Vô Tà, muốn trồng đầy linh thực hoa quả trên núi Vô Tà, nhưng bất kể trồng cái gì, đều chết khô hết cả.”
Bởi vì núi Vô Tà là vùng đất man hoang, cỏ cây không mọc nổi, không có một mảnh đất, không có một giọt nước, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nu-than-con-huyen-hoc-trong-sinh-thap-nien-90/2782394/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.